Tổng giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

CHƯƠNG 71.1: TÌNH CẢM KHÔNG CÒN

/849


CHƯƠNG 71.1: TÌNH CẢM KHÔNG CÒN     

     Bàn tay anh chợt nắm lấy nơi tròn trịa xinh xắn của cô, trong đầu Tri Tri bỗng chốc vang lên tiếng nổ “oàng” một cái, cô đờ người ra, sững sờ thất thần ngay tại chỗ đến mức quên mất việc phải đẩy ra...

     Lâm Thi đứng ở bên cạnh cũng há hốc mồm, chiếc túi to tướng đựng đồ ăn mua ngoài đang cầm trong tay “xoạch” một tiếng rơi xuống đất mà cô cũng không nhận ra.

     Trời ạ, ông tướng Nhị Thế Tổ này, sao lại giở tính xấu xa, phong tình thế chứ. Lại nói, hành vi không đàng hoàng này đáng chỉ có trong truyện ngôn tình, cô cũng không tưởng tượng được vậy mà lại có ở anh,dღđ☆L☆qღđ anh lại có thể tập kích vào ngực của một cô gái nhỏ đi giao đồ ăn mua ngoài, gầy tong teo, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa! 

     "Ông... Ông làm gì vậy..." Đầu óc Tri Tri mãi lúc lâu sau như bừng tỉnh mới hoảng hốt tìm lại được giọng nói của bản thân. Cô lảo đảo lui về phía sau, tránh né đôi bàn tay to trước ngực mình, gương mặt cũng trở nên đỏ rực, ngay cả nơi vành tai, hai dái tai xinh xắn ngọc ngà trắng noãn như hai viên San Hô cũng đỏ như sắp nhỏ ra máu đến nơi... Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên cảm thấy mình chợt như không nhìn thấy gì nữa.

     Đúng vậy, cô gái này không phải là cô ấy...

     Trong ký ức của anh, nơi đó rõ ràng vô cùng mềm mại đầy đặn, nhưng giờ phút này cảm giác trong tay anh chỉ thấy bé nhỏ đến mức làm người ta phải thương hại. (tình hình cụ thể xin xem lại Chương 7: Tam Thiếu lần đầu tiên tập kích ngực của Tri Tri- tác giả)

     Mạnh Thiệu Hiên không hề liếc mắt lại Tri Tri một cái, không chút để ý liền xoay người đi về phía phòng làm việc của mình... Anh đi không một chút xíu chần chờ, vẻ mặt không có một chút xấu hổ và biết lỗi.  Từ nhỏ anh đã mắc bệnh, một hai chục năm qua cuộc sống gần như bị ngăn cách với thế giới loài người, khiến anh từ trước đến nay không hề hiểu biết chút nào về đạo lí đối nhân xử thế, cũng mặc kệ biểu tình người khác, cho nên, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối sẽ không dao động bất ổn.

     Tri Tri nhìn theo bóng lưng người kia, cứ như vậy từng bước một bỏ đi, mang theo vẻ trắng trợn táo bạo, xấu xa, tà ác, đầy phóng đãng làm cho người ta chỉ dám ghé mắt nhìn!

     Cô vừa tức vừa sợ, cả người bắt đầu lạnh toát đến run người. Nếu như là trước kia, cô quyết sẽ không chịu bỏ qua, nhưng bây giờ, Tri Tri đứng ở nơi cao sang, ở trong hành lang dài các vách tường đều được trang hoàng lộng lẫy, mang theo sự lạnh lẽo mà xa cách, như muốn đè ép cả hơi thở của cô. Cô cố đè nén bản thân mình, đến mức mỗi một lỗ chân lông cũng đều không thể không dựng lên. Cảm xúc căng thẳng, sợ hãi, không chấp nhận được, xấu hổ và giận dữ, tất cả khiến cô gần như sắp nổi điên lên rồi !

     Nhưng cô lại không thể trêu vào những người này.

     Trong cuộc sống hàng ngày, cho dù sinh hoạt của hai mẹ con cô so với láng giềng cũng không đến mức khác biệt lắm, cô đối với mẹ đều nhất mực cung kính không dám chọc, huống chi là người ở xã hội thượng lưu này, họ vừa có tiền, vừa có quyền ... 

     Nếu cô dám nói điều gì đó, nếu cô dám làm ầm ĩ lên, cô tuyệt đối tin rằng, một khi bọn họ chỉ cần hơi hé miệng cũng sẽ đổi trắng thay đen, giết chết cô tựa như giết chết một con kiến!

     Huống chi, dù cô có nói ra, ai sẽ tin đây? Một ông chủ lớn lại đi sờ ngực cô, một người bẩn thỉu dơ dáy, được người ta thuê làm nhân viên đi giao đồ ăn mua ngoài hay sao?

     Còn nữa, Tri Tri bỗng chốc gắt gao cắn chặt vào môi, nếu như mẹ biết, thì sẽ chửi ầm lên rằng cô là người không biết xấu hổ chuyên đi quyến rũ đàn ông, trước sau đều không tin rằng cô không hề làm bất cứ điều gì, cũng không hề nói chuyện gì với người ta hết.

     Nghĩ đến đây, Tri Tri cố gắng kìm nén lại sự xấu hổ lẫn phẫn nộ trong lòng, xoay người định đi...

     Lâm Thi nhìn cô gái kia bị dọa đến choáng váng  thật đáng thương. Trong lòng không khỏi có vài phần thương xót, Tam Thiếu cũng thật là... đang yên đang lành vì sao lại đi đùa giỡn một cô gái bé nhỏ nhà người ta như  vậy chứ, đã thế đến một câu cũng không nói lại, bỏ đi luôn như thế...

     "Cô gái, đừng đi vội..." Cô vừa định đi qua, ai ngờ, bước chân vừa di chuyển, lời nói còn chưa hết, vậy mà cô gái kia đã như nhìn thấy quỷ vậy, hốt hoảng lúng túng, bỗng chốc ngã ngồi ở trên mặt đất...

     "Đừng mà, tôi... tôi có thể xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không đi kiện ông ấy..."

     Tri Tri chống vào vách tường đứng dậy, trên gương mặt to cỡ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt giống như thạch anh phát sáng trong bóng đêm, đầy hốt hoảng và bất lực, làm cho trong lòng người ta phải bật lên sự thương xót. Lúc này hàng mi thật dài, thật cong kia còn hơi run rẩy, bóng râm hình rẻ quạt phủ xuống gương mặt trắng bóng như ngọc của cô, cô gầy là thế, mỏng manh cô độc như thế, giống như một người làm bằng giấy vậy. Bộ quần áo đồng phục rộng thùng thình giống như đang mắc trên một cây gậy trúc vẫn còn hơi hơi run run. Lâm Thi nhìn mà trong lòng thấy đau xót, cô đưa tay định đỡ cô gái, nhưng Tri Tri đã nhanh chóng đứng dậy, nước mắt cũng đã bắt đầu rưng rưng trên hàng lông mi dài, óng ánh trong suốt, lung linh, chỉ chực trào ra...

     "Chị đừng bắt tôi, cầu xin chị đấy..." Tri Tri co rúm người lại ở trong góc tường, hàm răng xinh xắn cắn chặt vào môi dưới, toàn thân đã phát run lên. Cô không sợ bị người khác nhục mạ, trách đánh, nhưng lại đặc biệt rất sợ bị mẹ chỉ trích, không phân biệt tốt xấu, ngữ điệu của những lời mắng chửi ấy chính là cơn ác mộng của cô, mỗi một ngày mỗi một khắc, cô đều không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng ấy...

     Lâm Thi đứng lặng nhìn bộ dáng của cô, mi tâm cũng cau lại. Cô cũng không dám tiếp tục đi tới nữa sợ làm cô gái sợ, đành chỉ nói: “Cô đi đi."

     Lời nói này chính là có ý không truy cứu nữa, Tri Tri thoáng thở phào một hơi dài đầy nhẹ nhõm. Cô hơi ngửa mặt lên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt đột nhiên rơi xuống, lăn trên gương mặt nhỏ gầy để lại một chút dấu vết ẩm ướt dưới ánh mặt trời: "Cảm ơn ngài..."

     Tri Tri xoay người đi cực kỳ nhanh, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn xem có người đuổi theo mình không, lúc này mới nhanh chóng chạy đi. Thân hình nho nhỏ của cô rất nhanh đã biến mất ở tại nơi đầu cầu thang. Lâm Thi có chút ngạc nhiên đứng ở nơi đó, mãi đến lúc Tri Tri đã đi rất lâu rồi cô mới chậm rãi xoay người lại.

     Cô gái này vì sao lại nhát gan đến mức ấy nhỉ?

     *************************
*Truyện Mẹ Bầu edit:
- Người phụ nữ của Tổng giám đốc (Tác giả Minh Châu  Hoàn- đã hoàn.)
-  Cô vợ bị bỏ (Tác giả Trịnh Viện - Truyện mừng sinh nhật diễn đàn- đã hoàn)
- Tổng giám đốc, anh thật là hư (Tác giả Cơ Thủy Linh- Hoàn chính văn)
- Tình nhân của Tổng giám đốc đài truyền hình (phần ngoại truyện Tổng giám đốc, anh thật là hư)
- Hào môn thừa hoan: Mộ thiếu, xin anh hãy tự trọng (Tác giả Mộc Tiểu Ô)
- Tổng giám đốc hàng tỷ - Cướp lại vợ trước đã sinh con (Tác giả Minh Châu Hoàn) 
* Sáng tác: 
- Ngoại truyện: Chuyện kể về những đứa con của Hoan Nhan (Ngoại truyện viết dựa theo bộ truyện “ Người phụ nữ của Tổng giám đốc”)


/849

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status