Chương 650:
Editor: May
Trái lo phải nghĩ, lại nghĩ đến sở thích kỳ quái của hắn, mặc kệ thế nào, trước dỗ lừa hắn đáp ứng không đông tay động chân ở trên xe rồi nói. Dù sao khi trở về, cô chết cũng không giữ lời là được, hắn cũng không thể làm gì cô! Tương Tư nghĩ tới đây, liền đỏ mặt cắn chặt hàm răng, nâng mặt lên, tiến đến bên tai hắn nói thật nhỏ một câu gì đó...
Hà Dĩ Kiệt đột nhiên mở to mắt, khóe môi liền nâng lên, cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ như giấy đỏ của cô, ngón tay níu chặt góc áo không ngừng xoay vặn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, muốn tiểu bảo thủ này nói ra lời chủ động đến như vậy, vẫn thật sự là khó có được!
Chỉ là lần này, hắn lại không thỏa hiệp nữa, cũng phải cho cô một giáo huấn nho nhỏ. Hiện tại cô nhóc này bị hắn cưng chiều quá mức, lời nói nào cũng có thể bật thốt ra, khó bảo đảm một ngày kia, họa sẽ từ miệng này mà ra, nếu những thứ không thể nghe gì đó bị người dụng tâm kín đáo nghe được, không phải sẽ xong việc sao? Phải biết rằng ở trong chính trị, nhất định phải cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, nói một câu sai một chữ, không chừng chính là tai ương ngập đầu!
Hà Dĩ Kiệt hắn đi từng bước kinh tâm tới hôm nay, nếu lật thuyền trong mương, hủy ở trong tay một người phụ nữ, chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng sao?
Nghĩ tới đây, ngón tay liền bóp cằm của cô, nhẹ nhàng giơ cao lên, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Tương Tư, thần sắc trên mặt nghiêm túc nói không nên lời, "Tương Tư, tôi rất cưng chiều em, rất dung túng em, nhưng vậy không có nghĩa là em có thể nói không kiêng nể gì, có thể muốn làm gì thì làm. Có mấy lời nói ra tôi sẽ cười trừ, ví dụ như những lời em nói hôm nay, nhưng có mấy lời nói ra, tôi lại là không thể buông tay mặc kệ, mặc dù hôm nay em cũng không có sai lầm gì lớn, nhưng tôi vẫn quyết định cho em một giáo huấn. Nhớ kỹ rõ ràng, ở dưới tình huống có người thứ ba ở đây, em phải vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của tôi và em, vĩnh viễn cũng không thể vượt ra ngoài giới hạn."
Hắn nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mang theo mấy phần sắc bén. Tim Tương Tư run lên, có khổ sở nói không nên lời chậm rãi chảy ra, cô nhìn lại hắn, chỉ cảm thấy hắn đột nhiên trở nên có chút xa lạ: "Ý của anh là nói, vào lúc có người thứ ba ở đây, em liền phải nhớ kỹ, em chỉ là một tình nhân của anh ư?"
Trong lòng Hà Dĩ Kiệt mơ hồ có mấy phần không đành lòng, lại vẫn gật đầu: "Đúng, trong lúc tôi cưng chiều em thì không sao cả, ở trường hợp khác, em vẫn là tuân theo quy củ."
Tương Tư chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, ngơ ngẩn truy hỏi; "Hà Dĩ Kiệt, anh không thích em sao? Không phải anh nói anh thích em ư?"
Lúc này Hà Dĩ Kiệt lại nở nụ cười như tắm gió xuân, hắn siết chặt mặt của cô, ôm cô vào trong ngực, lại cúi đầu hôn lên gương mặt của cô: "Nói bừa cái gì đó, tôi không thích em, em còn có thể ở bên cạnh tôi như vậy sao? Chỉ là thân phận tôi đặc biệt, ở bên ngoài phải chú ý ảnh hưởng, cho nên mới không thể không dặn em như vậy, chớ nghĩ bậy."
Trong lòng Tương Tư vẫn bất an, lập tức níu chặt lấy cổ áo của hắn, có chút gấp gáp mở miệng: "Vậy anh phải cam đoan, vẫn phải thích em, thích em giống như em thích anh vậy..."
Tay hắn bắt đầu không thành thật tiến vào trong quần áo của cô, vuốt ve da thịt non mịn của cô, nét mặt tuấn dật nổi lên ý cười nhợt nhạt, thờ ơ mở miệng; "Được, em ngoan như thế, tôi đương nhiên sẽ vẫn cưng chiều em... Đến đây nào bảo bối... Trước hết để cho tôi thoải mái một lần... Em đã đốt lửa lên, liền phải phụ trách dập tắt lửa..."
Tương Tư nghe hắn nói như vậy, liền tin mấy phần, nhưng vẫn không tình nguyện làm loại chuyện đó ở trong xe, cách quần áo đè lại tay sờ lung tung của hắn, ai oán khẩn cầu: "Trở lại làm tiếp có được không... Ở trên xe...em không quen..."
"Quen tay hay việc, ngoan... từ từ sẽ thành thói quen thôi." Hắn cười, vừa hôn cô, vừa cuốn lung tung váy cô lên. Váy đậm màu xếp chồng ở trên ngực non mềm như tuyết, móc khóa trước của áo lót viền tơ bị hắn dùng một tay dễ dàng đẩy ra, non mềm đẫy đà như là hai con thỏ trắng nhỏ liền nhảy bật ra ngoài. Tương Tư xấu hổ lập tức nghiêng mặt đi, trong miệng cúi đầu ngâm khẽ một tiếng, tay đè hắn lại cũng đã dần dần mềm nhũn...
Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy, đáy mắt liền bốc hỏa, cúi đầu hôn lên, ngậm chặt quả nhỏ non mềm nhẹ nhàng hút. Tương Tư chỉ cảm thấy có dòng điện rất nhỏ lập tức vọt đến toàn thân, cô không khỏi nhắm mắt lại, thân thể không bị khống chế hơi nâng cao lên một chút, hai cái tay mềm mại không biết để vào đâu mới tốt, mơ hồ liền ôm lấy đầu của hắn...
Hà Dĩ Kiệt cảm giác cô ôm hắn rất chặt, không khỏi cười khẽ một tiếng. Đợi hôn đủ rồi mới nhẹ nhàng buông cô ra, ngón tay một đường sờ soạng dọc theo eo nhỏ đến phía dưới, cô không có mặc quần, chỉ là mặc thêm quần lót dày, hắn bế cô tới phía trước một chút, một cái tay khác liền dùng lực, liền cởi quần lót của cô tới chỗ đầu gối. Cả người Tương Tư đều mềm thành một bãi nước, mặc hắn muốn làm gì thì làm, chỉ là chôn mặt ở trong ngực của hắn, hô hấp nóng lên từng chút...
Tay cô níu chặt quần áo của hắn, trong miệng cúi đầu gọi tên của hắn. Hắn nhẹ nhàng đáp lời, gọi bảo bối ngoan, tay lại nhẹ nhàng dao động chơi đùa từ ngực của cô đến nơi bắp đùi non mềm phía dưới. Cả người cô liền giống như bị chạm điện, bỗng nhiên bắn ra một chút, chợt mở to hai mắt, giọng nói trầm thấp hốt hoảng lập tức hô ra tiếng: "Hà Dĩ Kiệt... anh... nhẹ một chút..."
/849
|