Chương 643:
Editor: May
Hà Dĩ Kiệt bước nhanh chạy tới, liền thấy rõ Tương Tư quỳ nằm trên mặt đất, trên thân thể che một tầng tuyết hơi mỏng, tóc của cô gần như đều biến thành màu trắng, chỉ còn có thể thấy được mơ hồ nơi bả vai. Hắn đưa tay phủi lung tung tuyết trên người cô, thân thể của cô gần như đều cứng ngắc, hắn quỳ ngồi dưới đất, ôm cô vào trong ngực, ngón tay dò xét ở chóp mũi của cô, có thể mơ hồ cảm giác được còn có hơi thở, hắn thoáng thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người như bỗng nhiên bị rút đi khí lực, liền ngã ngồi ở trên mặt tuyết...
"Văn Tương Tư, cô dám xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để cho cô đẹp mặt!" Hắn oán hận mở miệng, xoa bóp hai má đông cứng của cô, lại đặt hai tay lạnh như băng của cô ở nơi bụng ấm của hắn. Tay như là tảng đá đông lạnh, vừa chạm vào da thịt của hắn, hắn liền lạnh rùng mình một cái, nhưng không có né tránh, chà xát ở trên mặt trên tai cô một lát, cô giống như trầm thấp rên rỉ một tiếng. Hà Dĩ Kiệt vui vẻ, tăng nhanh động tác, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng lại có chút đau lòng, nhịn không được lại tàn bạo nói bên tai cô: "Nhanh tỉnh lại cho tôi, bằng không tôi sẽ mặc kệ, ném cô ở trong này!"
Tương Tư chỉ cảm thấy có người ầm ĩ ở bên tai cô, hơn nữa trên mặt của cô còn có người đang không ngừng chà xát qua lại, chà xát hai gò má cô đều nóng lên, còn có hơi đau đớn, đầu lông mày liền nhíu lại, trong miệng không biết lầu bầu một tiếng gì đó, ngón tay dán ở bụng dưới nóng hổi của hắn đã mềm mại đi một chút, liền bất giác bấm một cái ở trên bụng của hắn...
Hà Dĩ Kiệt bị cô bấm, lông mày đều nhíu lại, nhịn không được oán hận ngắt một vòng ở trên lỗ tai của cô, ôm cô đứng lên đi trở về. Có lực đánh người, xem ra là không chết được!
Trong lúc hỗn loạn, Tương Tư bị hắn ngắt một cái, đau đến liền mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình bị người ôm vào trong ngực, cô không khỏi kinh hãi: "Em đang ở đâu?"
Hà Dĩ Kiệt hừ lạnh một tiếng, không để ý cô, tài xế mở cửa xe, hắn ném mạnh cô vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó mới ngồi vào, phân phó tài xế lái xe.
Tương Tư bị hắn ném vào trong xe, đầu lập tức đánh vào trên chỗ ngồi phía sau, cô bị đụng đầu, ngược lại thanh tỉnh một chút, chỉ là trên người và trán nóng hổi, đầu óc choáng váng, mềm nhũn, cả người không sử dụng được một chút khí lực, hơi lạnh rõ ràng cũng tập kích đến trên người, Tương Tư rúc vào trong chỗ ngồi, toàn thân cuộn thành một đoàn, khiếp đảm nhìn Hà Dĩ Kiệt ở bên cạnh im lặng không lên tiếng, một lúc sau cũng không dám hé răng.
"Hà Dĩ Kiệt?" Qua hồi lâu, Tương Tư nhịn không được, trên người lại khó chịu lợi hại, cô thăm dò gọi tên của người đàn ông bên cạnh, trong xe mờ tối, cô chỉ cảm thấy hắn ngồi ở chỗ kia giống như tượng khắc ra từ băng, khiến cô kinh hãi run rẩy.
"Có bản lĩnh lắm, hơn nửa đêm cô chạy đến nghĩa trang làm gì, muốn tìm cái chết sao?" Hà Dĩ Kiệt đưa tay lên ném một cái khăn lông qua, Tương Tư run rẩy lẩy bẩy cầm lên, cánh tay lại vẫn cứng ngắc, vụng về giơ lên không được. Cô có chút ủy khuất nhìn hắn, lại đối diện với ánh mắt hung dữ hắn đang trừng cô.
"Em… em cũng không biết tại sao lại tới nơi này..."
Tương Tư sợ hãi thả tay xuống, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói xong. Tuyết lưu lại trên tóc dần dần hòa tan ở trong buồng xe ấm áp, lọn tóc nhỏ nước tí tách xuống, ướt đẫm dán ở trên mặt của cô. Hà Dĩ Kiệt xoay mặt một cái, nhìn thấy ửng hồng khác thường trên mặt cô, vươn tay kéo cô qua. Hắn có chút thô lỗ dùng khăn lông mềm mại lau tóc cho cô, cô bị động tác của hắn kéo ngã trái ngã phải, da đầu cũng bị kéo đến có chút tê dại, nhưng lại ngoan ngoãn không có giãy giụa, cô cúi đầu ngồi ở bên cạnh hắn, khóe miệng vểnh lên từng chút một...
Hà Dĩ Kiệt ném khăn lông đi, vừa chuyển mặt nhìn thấy cô cười ngốc nghếch, mặt mày giương lên, ánh sáng nơi đáy mắt lại nhu hòa một chút, nhưng vẫn lạnh lùng như trước nói: "Cô cười ngốc nghếch cái gì!"
Mắt to sáng sủa của Tương Tư nhìn lại hắn, ở trong đó dần dần hàm chứa ấm áp và vui sướng, khiến hắn đột nhiên cảm giác được một trận đau lòng. Hắn nghiêng mặt, không hề đối diện với cô nữa, mà tiếng nói nho nhỏ của cô lại vang lên: "Có phải anh tìm em rất lâu không?"
Lúc này thân thể cô cảm giác được một chút ấm áp, trong đầu cũng rõ ràng một chút, đã nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, cũng nhớ lại đêm nay Hà Dĩ Kiệt nói đón cô trở về chỗ của hắn.
Hà Dĩ Kiệt giương mi lên: "Nói nhảm, tôi không tìm cô, cô liền chết ở chỗ này rồi!"
Tương Tư đang muốn cười, bỗng nhiên liền hắt xì mấy cái, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài, trong đầu cũng đau ong ong, nơi huyệt thái dương đó liền nhảy thình thịch, Hà Dĩ Kiệt nhìn bộ dáng khó chịu của cô, không để ý tới cô, một lát sau lại nói với tài xế: "Lái xe đến bệnh viện Bắc Thành."
Tương Tư lấy khăn giấy lau nước mũi, một đôi mắt to xoay tròn nhìn hắn. Hà Dĩ Kiệt bị cô nhìn đến không kiên nhẫn, bóp mặt của cô, muốn cô xoay qua bên cạnh: "Thành thật một chút."
"Hà Dĩ Kiệt..." Tương Tư vứt khăn giấy bổ nhào qua, Hà Dĩ Kiệt vội vàng kéo cô lại, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, xác định khô ráo sạch sẽ, lúc này mới thả lòng một chút khí lực, Tương Tư liền nhào vào trong ngực của hắn, dán mặt cọ cọ trước ngực của hắn. Tay Hà Dĩ Kiệt giơ lên trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng ôm cô.
"Em nhớ cha, nhớ mẹ." Giọng nói Tương Tư có chút rầu rĩ, tay Hà Dĩ Kiệt liền hơi cứng một chút, sau một lát mới chậm rãi mở miệng: "Không có chuyện gì, từ từ sẽ quên thôi."
/849
|