Kỹ nữ Lô Địch
Cô cuống quýt muốn lau đi nước mắt, sợ hắn nhìn thấy mà sinh cái gì nghi hoặc, đang khẽ động, động tác lại cứng lại, cô giật mình nhìn trước mặt chỗ trống, hơn nửa ngày mơ hồ mới có thanh âm vang lên, hắn đi, hắn đã đi rồi...
Cô đờ đẫn xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy bóng lưng tịch liêu cô đơn của hắn dưới ánh trăng thảm đạm, bóng dáng cao gầy kéo dài trên mặt tuyết đi rất nhanh, trong chớp mắt, hắn liền đi ra khỏi tầm mắt của cô...
Nước mắt Tĩnh Tri thoáng một cái cuộn trào mãnh liệt, cô vô ý thức đuổi một bước, trong cổ họng có âm thanh khó nghe: "Thiệu Hiên..."
Nhưng vẫn là dừng lại, đây chẳng phải là kết cục mà cô muốn sao?
Cô chậm rãi lui về phía sau mấy bước, đến khi thân thể đánh vào trên vách tường, cả người mới bắt đầu phát run, cô không ngừng run rẩy, cô hơi cúi đầu...cô...cuối cùng gả cho một người là mới gặp mặt một lần!
Từ nay về sau, yêu hận đã qua...
Cô sớm đã không còn là đứa con gái riêng ăn nhờ ở đậu nhà giàu có, Mạnh Phu nhân sớm đã không phải sinh hoạt tại nhục mạ cùng trào phúng Tống Tri Tri, người kia trong lòng trong miệng, nhiều tiếng nhớ mãi không quên chị dâu hoặc Tri Tri.
Mấy ngày nữa, cô cũng sẽ bị người gọi Bà Phương, cô khả năng rất nhanh có đứa nhỏ, sau đó trở thành người nội trợ bình thường, giống như muôn và người trải qua cuộc sống bình thường, bây giờ cô đã minh bạch, bình thường an ổn mới là điều khó theo đuổi nhất của con người,
Một giọt nước mắt rơi xuống, theo giờ khắc này, chặt đứt tiền duyên, là đường bằng phẳng hay là bụi gai, mình không hề hối hận.
*************
Ở trong quán, chính giữa trên sô pha một người đang nằm, cốt cách nhỏ yếu, thân hình se lạnh, hắn chỉ lười biếng nằm ở nơi đó, mặt mày trong lúc mơ hồ bốc lên mấy phần lệ khí, mà kia một đôi tay thon dài như ngọc thạch tạo thành lười biếng nắm lấy ly rượu, thường thường hắn sẽ nhợt nhạt xuyết từng ngụm, con ngươi màu hổ phách quét mọi người...
"Gì..." Một người đàn ông mập mạp ngồi đối diện với sô pha Mạnh Thiệu Hiên, hắn thành thạo hút vài hơi, liền phát ra một tiếng thoải mái, sau đó hắt xì liên tiếp mấy cái, lại lấy giấy triệt để lau nước mũi, lúc này mới như nhau mềm mại ngồi trên sô pha...
Theo vào có mấy tiểu thư ôi, người này hiển nhiên rất hưởng thụ, hắn sờ soạng xoa bóp ngực một cô gái, chỉ chốc lát liền lôi một người đặt dưới thân một phen dâm loạn, hành vi phóng đãng động tác hung hăng xung quanh một đống nữ nhân đang thét chói tai dỗ lại cười rộ lên...
Mạnh Thiệu Hiên tròng mắt hơi liếc mắt quét qua người kia một cái, mi tâm chậm rai nhíu lại, hắn đặt chén rượu xuống, đối mặt với người đàn ông vừa rồi, liền đẩy nữ nhân trong lòng ra, ý bảo cô ta bỏ thêm ma túy, một bên nhả khói như sương mù, một bên cười hì hì nói: "Tam thiếu có muốn thử một chút hay không?"
Mạnh Thiệu Hiên chỉ hơi đưa mí mắt một chút, thấy cô gái bên cạnh đang rót thêm rượu vào chén của hắn, hắn vừa bưng lên, uống một hơi cạn sạch sau cúi đầu nơi: "Tôi không dùng chất có hại."
Người đàn ông liền cười: "Đại thiếu gia của tôi ơi, chỉ cần không nghiện hơn, chơi một chút, con mẹ nó anh sẽ thấy thật tiêu hồn!"
Mạnh Thiệu Hiên vẫn lạnh lùng cười, hắn sầm lạnh bĩu môi, trong con ngươi chợt lóe lên thần sắc ngoan lợi: "Ngụy Hai, anh lừa tôi gì không biết chữ hả, coi tôi kiến thức nông cạn phải không?"
Ngụy Hai vừa nghe lời này, cười làm lành nói: "Tam thiếu, cũng không thể nói như vậy, anh em chỉ là nhìn anh mấy ngày nay có chút cô đơn, nghĩ biện pháp cho anh giải quyết!"
Mạnh Thiệu Hiên nghe xong lời này, không nói tiếp, hắn cúi đầu, ngón tay vân vê cái chén trong tay, người phụ nữ bên người như rắn cọ sát vào người hắn khe khẽ vuốt: "Tam Thiếu a, Anh cũng không cần chỉ nhìn chằm chằm cái chén a, chị em chúng tôi ở đây chẳng lẽ không xinh đẹp hơn?"
Mạnh Thiệu Hiên nhướn mi hơi đẩy ả ra: "Tôi đang đợi một người!"
"Lô Địch, cô đừng quấy rầy hắn, kia nha chính là đang thất tình đâu!" Ngụy Hai thở dài một tiếng, kĩ nữ bên cạnh tiếp hắn dùng ma túy, chỉ chốc lát sau liền run rẩy một thân thịt mỡ, cùng ả kia hát hò rồi khiêu vũ...
Giọng phá ra như gào khóc thảm thiết, Mạnh Thiệu Hiên nghe lắc đầu, đứng thẳng lên rồi bước ra ngoài.
Lô Địch giật mình nhìn theo bóng lưng hắn, hơi thuốc phiện hiện trong ánh mắt buồn bã, một lát nhưng vẫn thoải mái cười cười, nhún nhún vai không sao cả, đúng tại đây, đàn chị Hoa đi tới, liếc nhìn Lô Địch một cái rồi cũng ngồi cạnh đó, không khỏi mắt sáng hô lên: "Tiểu Địch à, Lục Ngũ Gia rới, đang tìm em đó, đêm nay khả năng muốn dẫn em ra sân khấu, em xem rồi chọn đi, đừng vô tâm vô phế chọc giận người!"
Lô Địch tay ở trên bàn trà cầm điếu thuốc, dập tàn thuốc, với áo khoác ngoài rồi cũng đi ra ngoài, trong miệng có chút không kiên nhẫn nói: "Chị Hoa, em biết, chị yên tâm đi!" Chỉ cần bọn họ không biến thái như vậy, em chẳng lẽ còn không nhịn được! Không phải mấy người đàn ông thôi sao, em là Lô Địch vào nghề đã năm năm, đàn ông nào chưa thấy qua, kĩ thuật trên giường nào mà em không biết..."
/849
|