Chương 4: Tôi hận các người, chưa
bao giờ hết, tôi có thể giàu có, nhưng tôi ghét những kẻ giàu
có như các người.
Âu Dương Đại An ngồi bàn làm việc, mi tâm nhăn kít lại, rốt cục hắn đã hiểu tại sao Bạch Nhã Hiểu Nhi lại từ chối hắn. Thì ra là vì người yêu cũ đã chết.
Tuần trước Âu Dương Đại An đã đi theo cô, hắn thấy rõ một màn cô ngồi khóc trong đau khổ tưởng chừng như ngất đi, hắn dõi theo, thấy Bạch Nhã Hiểu Nhi khóc mà lòng như thắt lại. Nhưng bản chất của Âu Dương Đại An không cho phép hắn được mềm lòng, bằng mọi giá sẽ bắt Bạch Nhã Hiểu Nhi phải khuất phục.
Từ nhỏ hắn đã là một kẻ ngạo mạn, sẽ chẳng cần phải động não cũng có nữ nhân sà vào lòng. Chinh phục chưa từng xuất hiện trong từ điển của Âu Dương Đại An. Với sức quyến rũ mê người, hắn có thể đoạt đi hô hấp của mọi nữ nhân. Còn chưa nói tới tiền tài rộng lớn. Đối với Bạch Nhã Hiểu Nhi là lần đầu tiên Âu Dương Đại An phải đặt ra chính sách để chinh phục.
Sau hôm nay Âu Dương Đại An sẽ có cuộc hẹn với đối tác là tổng giám đốc tập đoàn kiến trúc Thiên Đẳng. Đây là tập đoàn chi nhánh chính ở Mĩ. Hắn nghe nói tổng giám đốc của Thiên Đẳng chỉ hơn hắn hai tuổi nhưng sự nghiệp sau khi thừa kế thì một tay làm nên rất lớn mạnh, đưa ra tầm cao thế giới, có thể nói là lớn mạnh gần như ngang tầm với Âu Dương Thị. Âu Dương Đại An cũng muốn gặp qua xem sao.
Nhà hàng Thiện Như, một nơi xa hoa chỉ dành cho những người có quyền, những người cho dù có tiền cũng khó mà vào được. Bạch Nhã Hiểu Nhi ngồi trên đại sảnh tầng năm, ngay sát cửa kính. Cả tuần vừa rồi sau sinh nhật Doãn Hạo Thiên, cô không lái xe về nhà mà ra khách sạn thuê phòng ở. Bạch Nhã Hiểu Nhi sợ về nhà lại nhớ Doãn Hạo Thiên nhiều hơn bởi căn biệt thự đó thỉnh thoảng anh vẫn tới với cô. Cô sợ đêm ngủ lại gặp ác mộng, Doãn Hạo Thiên quay về rồi lại rời xa cô đi, hay nhìn thấy cảnh anh bị tai nạn máy bay mà không biết làm gì.
Sau lần mất đi Doãn Hạo Thiên, Bạch Nhã Hiểu Nhi như chết đi từng tế bào, người mà cô yêu nhất lại bị chính cha mẹ mình hại. Từ lần đó, Bạch Nhã Hiểu Nhi căm ghét những kẻ có tiền rồi tự cho mình cái quyền định đoạt số phận người khác như Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã cha mẹ cô. Nói chính xác hơn là cô ghê tởm những kẻ giàu có như thế. Tài sản hiện cô đang chi tiêu là của ông nội để cho. Tuyệt giao với cha mẹ, Bạch Nhã Hiểu Nhi không lấy bất cứ một đồng nào, mọi thứ đều là của ông nội. Ông nội cô sau khi biết việc con trai và con dâu làm thì rất tức giận. Họ đã khiến đứa cháu gái ông yêu quý nhất bỏ đi, ông uất ức đến phát bệnh, nhưng cũng may Bạch Nhã Hiểu Nhi vẫn giữ quan hệ với ông nên ông cũng vơi đi phần nào.
Doãn Hạo Thiên mất, cô chết lặng, lòng căm thù Bạch Lam Vĩ không thể để đâu hết, nhưng điều đầu tiên cô làm chỉ là ném lại một câu: “Chúng ta tuyệt giao.”
Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã sau đó rất hối hận nhưng cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cầu xin Bạch Nhã Hiểu Nhi tha thứ. Nhưng cô không nói không rằng đi khỏi Bạch gia. Hai năm qua cô rất ít chạm mặt cha mẹ. Nếu có vô tình thấy nhau, Bạch Nhã Hiểu Nhi cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy lửa hận mà đi qua, hai năm vừa rồi, cơ hồ không nói chuyện.
Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã thật sự rất lo lắng, hai người chỉ có Bạch Nhã Hiểu Nhi là con gái, Đoạn Kỳ Nhã bị khó sinh, Bạch Lam Vĩ cũng yêu vợ nên không sinh thêm, cũng không đi bên ngoài sinh con riêng. Người thừa kế Bạch gia và tập đoàn Bạch Tư Thị chỉ có thể là Bạch Nhã Hiểu Nhi. Hai năm qua ông không ngơi tìm cách nói chuyện và cầu xin Bạch Nhã Hiểu Nhi nhưng mỗi lần thoáng thấy, cô đều tự động lảng tránh như thể rất ghê tởm, điều này làm Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã vô cùng khổ sở. Nhưng biết sao được, vốn ban đầu Bạch Lam Vĩ nghĩ cô rất nhút nhát, nói gì, cấm gì cô đều sẽ sợ và làm theo. Ai ngờ đến lúc sự việc xảy ra, Bạch Nhã Hiểu Nhi lại biến thành một tảng băng lạnh lẽo.
Ăn chẳng thấy ngon, Bạch Nhã Hiểu Nhi chán nản mở túi, lấy ra một tấm ảnh. Là ảnh cô và Doãn Hạo Thiên, cô ôm anh, hôn lên má anh, còn anh cũng ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Anh lúc nào cũng vậy, ôn nhu chăm sóc, yêu cô bằng cả trái tim và mạng sống.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhã Hiểu Nhi không khỏi chua xót, nếu cô không phải Bạch tiểu thư, có lẽ bây giờ cô và anh đang rất hạnh phúc. Tiền để làm gì chứ? Cướp đi người cô yêu. Nếu đau khổ có thể giết chết người, không biết Bạch Nhã Hiểu Nhi đã chết đi bao nhiêu kiếp rồi.
Đang suy nghĩ thì giữa sảnh có tiếng thang máy mở. Âu Dương Đại An bước ra, Bạch Nhã Hiểu Nhi giật mình, cả tuần qua cô không tới bar, hắn không phải vì cô mà tới đây chứ. Bạch Nhã Hiểu Nhi quay mặt ra ngoài, lảng tránh, đề phòng hắn nhìn thấy.
“William, mời anh.”- Trịnh Đăng Hải theo ánh mắt Âu Dương Đại An nhìn về phía bên trái đại sảnh, rất nhanh thấy Bạch Nhã Hiểu Nhi đang có vẻ trốn tránh, anh ta cũng nhanh chóng mời William cùng thư kí vào phòng riêng bên phải sảnh.
Bạch Nhã Hiểu Nhi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Âu Dương Đại An đã đi qua. Dù Âu Dương Đại An đã từng giúp cô nhưng cô không có chút thiện cảm nào với hắn, kẻ mà một tuần có bảy ngày thì bốn ngày lên mặt báo vì cặp kè và án thay tình nhân, ba ngày còn lại thì là ảnh do lũ paparazi chụp trộm đang đi cùng những cô gái khác.
“Ti bỉ, cầm thú.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi rủa thầm trong lòng. Loại như anh ta cũng có cô gái nguyện chết sao? Cùng là loại cậy có tiền mà lên mặt. Cô chẳng có chút hứng thú.
“Tiểu Nhi.”- một giọng nói đầy kinh hỉ vang lên, tưởng chừng cả đời cô sẽ không hết hận.
Bạch Nhã Hiểu Nhi quay lại, là Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã, hai người nhìn cô, đã hai năm cô không thèm gặp lại, Bạch Lam Vĩ và vợ già đi trông thấy. Cô thấy thật hết sức khinh thường, họ còn mặt mũi gặp lại cô sao? Cảm giác thù hận trỗi dậy, Bạch Nhã Hiểu Nhi đứng dậy, cầm túi xách rồi hướng thang máy mà đi.
“Nhi, con chẳng lẽ chưa hết giận ta?”- Bạch Lam Vĩ buồn bã nói. Ông biết ông đã sai, nhưng Bạch Nhã Hiểu Nhi làm vậy, chẳng phải quá mức tuyệt tình.
“Cả đời.”- Bạch Nhã Hiểu Nhi quay lại, cở nụ cười nửa miệng, khiến người nhìn vào không khỏi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, cô nói tiếp, từng chữ, từng chữ găm sâu vào tim hai người- “Tôi hận các người, chưa bao giờ hết, tôi có thể giàu có, nhưng tôi ghét những kẻ giàu có như các người.”
Bạch Nhã Hiểu Nhi đi thẳng tới thang máy, thầm nghĩ: “Sẽ không có chuyện tôi tha thứ cho ông, ông nói tôi nhẫn tâm, thực chất ông còn nhẫn tâm hơn tôi.”
Xuống lầu thanh toán xong, Bạch Nhã Hiểu Nhi lấy xe rồi về khách sạn.
Ở lầu trên, có một ánh mắt sâu thẳm chứa đầy tà mị nhìn xuống, môi mỏng khẽ nhếch, bàn tay cầm điện thoại nắm chặt. Cũng vừa lúc hắn có điện thoại nên vừa kịp chứng kiến cảnh tượng tuyệt tình đó của Bạch Nhã Hiểu Nhi. Quay sang thấy Bạch Lam Vĩ và Đoạn Kỳ Nhã một bộ dạng đau buồn, hắn chủ động cười thỏa mãn. Gây chuyện phải chịu cũng là lẽ thường.
Quay lại phòng ăn, Âu Dương Đại An ngồi xuống đối diện William, bàn tiếp về dự án sắp tới.
“Hợp tác của chúng ta mong sẽ thành công, đây là lần đầu tôi hợp tác trong nước, mong Âu tổng chiếu cố.”- William cười nhẹ nhàng, tay nâng lên ly rượu, vốn dĩ anh không biết uống, nhưng thời gian và hoàn cảnh thay đổi con người. Rượu cư nhiên trở thành bạn.
“William, anh thật khiêm tốn, tôi đã nghe danh rất nhiều về anh, tôi chỉ mong Âu Dương Thị chúng tôi nếu có gì sơ suất, anh lượng thứ cho.”- nãy giờ nói chuyện với William cũng như khi mới gặp, Âu Dương Đại An đã cảm thấy được William là một người không chỉ giỏi về kinh doanh mà còn giỏi cách ăn nói, cách anh thuyết giảng về kế hoạch phân tích lợi nhuận mà hai bên sẽ đạt được rất rõ ràng.
Một điều nữa mà Âu Dương Đại An thấy được là William rất hay cười, nụ cười rất nhẹ nhàng cùng ôn nhu, từ khi William bước vào Âu Dương Thị cũng làm chao đảo nhiều nhân viên nữ. William đẹp trai nhưng không phải theo kiểu lạnh lùng hay thần bí mị hoặc như Âu Dương Đại An. Anh đẹp theo kiểu trầm ổn, nhẹ nhàng, cho người bên cạnh có cảm giác được che chở.
Theo như Âu Dương Đại An điều tra, William là một người không có scandal sắc như hắn, anh sống có chừng mực, không dính đến mấy chuyện nam nữ tầm thường mà làm tổn hại đến thanh danh.
Âu Dương Đại An cười, thầm nghĩ liệu William có phải là người đồng tính hay không.
Cuộc nói chuyện cũng vui vẻ. Đôi bên đều đưa ra những quyết định vô cùng sáng suốt, hợp lòng đối phương.
/4
|