Ngồi trước máy vi tính, Nhan Như Y vẫn nhìn chằm chằm biểu tượng đã off line của nick chat, cất giọng oán trách với biểu tượng này: "Cái ông già này càng ngày càng quá đáng, không nói tiếng nào đã chạy mất dạng rồi!"
Lúc này, chuông điện thoại của cô lại vang lên, dãy số không ngừng nhấp nháy.
Như Y cầm điện thoại, ngồi trên giường nói nhỏ: "Alô ——"
"Y Y, cậu đoán xem tớ vừa thấy ai nào?" Cao Hải cố tạo ra âm thanh thần bí, mang theo tiếng cười quái quỷ.
Anh ta luôn thích làm ra vẻ huyền bí, lại không quá đứng đắn, nên với lời nói của anh ta, cô cũng không có hứng thú: "Tớ không ở đó với cậu, cậu thấy ai, làm sao tớ biết?"
"Nói cho cậu biết nhé, tớ vừa đi bệnh viện thăm lão Từ về, ở đó, tớ nhìn thấy một cô gái…" anh ta cố ý lấp lửng.
Cô gái? Cái gì? Cô gái? Nhà của Từ Nhất Minh không ở thành phố này nên sẽ không có họ hàng, thân thích; không lẽ là đồng nghiệp? Nhưng, Từ Nhất Minh đang làm việc tại một công ty nhỏ, ngoại trừ nhân viên quét dọn thì tất cả là nam giới cả mà!
Thấy Như Y im lặng, tại đầu dây bên kia Cao Hải lên tiếng cười, có chút hả hê: "Sao thế? Có tò mò không?"
Nếu nói không để ý là gạt người, dù sao bây giờ bọn họ chỉ còn là bạn bè thuần túy, nhưng cô vẫn thản nhiên: "Điều đó là bình thường thôi, có gì lạ đâu chứ!"
"Ha ha, cậu không để ý thật sao?" Cao Hải vô cùng hưng phấn hỏi ngược lại cô
"Không!"
"Ha ha, tốt lắm, không hề để ý đến anh ta chứng tỏ cậu cũng không còn quan tâm đến anh ta nữa. Vậy thì làm bạn gái của tớ nhé!"
"Không dám, tớ mà làm bạn gái của cậu, đám bạn gái hiện tại của cậu đánh tớ chết mất?"
Cao Hải lập tức nói: "Chính vì cậu không đồng ý làm bạn gái của tớ nên tớ mới quen nhiều người khác để tìm người thích hợp. Nếu cậu đồng ý thì tớ chỉ có mỗi một mình cậu thôi!"
Cao Hải luôn nói thích cô, thích nhất là cô, nếu tin lời anh ta thì chỉ có nước lên sao Hỏa : "Ít ba hoa thôi, nếu cậu không còn việc gì khác thì tớ cúp máy đây!"
Sợ cô ngắt điện thoại, Cao Hải lập tức trở lại chuyện chính: "Tớ nói thật đấy, cậu phải quản lão Từ cho chặt vào, cô bé kia thật xinh, theo kinh nghiệm của tớ, cô ấy cũng rất thích lão Từ, cho nên cậu đừng lơ là cảnh giác!"
"Cám ơn cậu, tớ biết rồi!"
"Cậu có muốn ra ngoài uống với tớ vài chén không?" Cao Hải vẫn tiếp tục tán tỉnh.
"Không, đã quá muộn rồi, ngày mai tớ còn phải đi làm !"
"Được, vậy Chủ nhật nhé!"
"Tới đó rồi tính, tớ mệt quá, cúp máy nhé!" Nhan Như Y vội vàng cúp điện thoại, sau đó quăng lên giường!
Trong đầu nghĩ về những gì mà Cao Hải nói, có một cô gái đi thăm Từ Nhất Minh. Anh ta vẫn chưa bao giờ đề cập với cô về bất kỳ cô gái nào cả. Hơn nữa, cô gái này là ai?
Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng vang lên, cô nhìn màn hình, là Từ Nhất Minh.
"Như Y, có phải Cao Hải vừa gọi điện thoại cho em phải không?" Từ Nhất Minh rất cẩn thận hỏi.
"Đúng thế, cậu ấy nói có một mỹ nữ đến thăm anh!" Cô trả lời, không một chút che giấu . Như Y là người như vậy, ăn ngay, nói thẳng, không thích lòng vòng, nói gần nói xa.
Từ Nhất Minh dừng lại, sau đó mới nói tiếp." Cô ấy làm chung một bulding với anh. Có gặp qua vài lần, nghe nói anh nhập viện, cô ấy liền tới thăm!"
"Ừ, em biết rồi !" Như Y thản nhiên trả lời, đây là điều bình thường mà!
"Như Y, em sẽ không ghen chứ?" Từ Nhất Minh hỏi lại lần nữa.
Lúc này, chuông điện thoại của cô lại vang lên, dãy số không ngừng nhấp nháy.
Như Y cầm điện thoại, ngồi trên giường nói nhỏ: "Alô ——"
"Y Y, cậu đoán xem tớ vừa thấy ai nào?" Cao Hải cố tạo ra âm thanh thần bí, mang theo tiếng cười quái quỷ.
Anh ta luôn thích làm ra vẻ huyền bí, lại không quá đứng đắn, nên với lời nói của anh ta, cô cũng không có hứng thú: "Tớ không ở đó với cậu, cậu thấy ai, làm sao tớ biết?"
"Nói cho cậu biết nhé, tớ vừa đi bệnh viện thăm lão Từ về, ở đó, tớ nhìn thấy một cô gái…" anh ta cố ý lấp lửng.
Cô gái? Cái gì? Cô gái? Nhà của Từ Nhất Minh không ở thành phố này nên sẽ không có họ hàng, thân thích; không lẽ là đồng nghiệp? Nhưng, Từ Nhất Minh đang làm việc tại một công ty nhỏ, ngoại trừ nhân viên quét dọn thì tất cả là nam giới cả mà!
Thấy Như Y im lặng, tại đầu dây bên kia Cao Hải lên tiếng cười, có chút hả hê: "Sao thế? Có tò mò không?"
Nếu nói không để ý là gạt người, dù sao bây giờ bọn họ chỉ còn là bạn bè thuần túy, nhưng cô vẫn thản nhiên: "Điều đó là bình thường thôi, có gì lạ đâu chứ!"
"Ha ha, cậu không để ý thật sao?" Cao Hải vô cùng hưng phấn hỏi ngược lại cô
"Không!"
"Ha ha, tốt lắm, không hề để ý đến anh ta chứng tỏ cậu cũng không còn quan tâm đến anh ta nữa. Vậy thì làm bạn gái của tớ nhé!"
"Không dám, tớ mà làm bạn gái của cậu, đám bạn gái hiện tại của cậu đánh tớ chết mất?"
Cao Hải lập tức nói: "Chính vì cậu không đồng ý làm bạn gái của tớ nên tớ mới quen nhiều người khác để tìm người thích hợp. Nếu cậu đồng ý thì tớ chỉ có mỗi một mình cậu thôi!"
Cao Hải luôn nói thích cô, thích nhất là cô, nếu tin lời anh ta thì chỉ có nước lên sao Hỏa : "Ít ba hoa thôi, nếu cậu không còn việc gì khác thì tớ cúp máy đây!"
Sợ cô ngắt điện thoại, Cao Hải lập tức trở lại chuyện chính: "Tớ nói thật đấy, cậu phải quản lão Từ cho chặt vào, cô bé kia thật xinh, theo kinh nghiệm của tớ, cô ấy cũng rất thích lão Từ, cho nên cậu đừng lơ là cảnh giác!"
"Cám ơn cậu, tớ biết rồi!"
"Cậu có muốn ra ngoài uống với tớ vài chén không?" Cao Hải vẫn tiếp tục tán tỉnh.
"Không, đã quá muộn rồi, ngày mai tớ còn phải đi làm !"
"Được, vậy Chủ nhật nhé!"
"Tới đó rồi tính, tớ mệt quá, cúp máy nhé!" Nhan Như Y vội vàng cúp điện thoại, sau đó quăng lên giường!
Trong đầu nghĩ về những gì mà Cao Hải nói, có một cô gái đi thăm Từ Nhất Minh. Anh ta vẫn chưa bao giờ đề cập với cô về bất kỳ cô gái nào cả. Hơn nữa, cô gái này là ai?
Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng vang lên, cô nhìn màn hình, là Từ Nhất Minh.
"Như Y, có phải Cao Hải vừa gọi điện thoại cho em phải không?" Từ Nhất Minh rất cẩn thận hỏi.
"Đúng thế, cậu ấy nói có một mỹ nữ đến thăm anh!" Cô trả lời, không một chút che giấu . Như Y là người như vậy, ăn ngay, nói thẳng, không thích lòng vòng, nói gần nói xa.
Từ Nhất Minh dừng lại, sau đó mới nói tiếp." Cô ấy làm chung một bulding với anh. Có gặp qua vài lần, nghe nói anh nhập viện, cô ấy liền tới thăm!"
"Ừ, em biết rồi !" Như Y thản nhiên trả lời, đây là điều bình thường mà!
"Như Y, em sẽ không ghen chứ?" Từ Nhất Minh hỏi lại lần nữa.
/163
|