“Cô thì sao? Có muốn ăn gì nữa không?” Anh hỏi lại cô.
“Tôi ăn no rồi, không ăn được nữa đâu!” Cô vuốt ve bụng mình ra vẻ rất no!
Hoắc Doãn Văn nhìn động tác của cô, khóe miệng gợi lên nụ cười. “Vậy sao? Mới ăn một chút đã no rồi? Ha ha, tôi có biết một cô gái, cô ấy nói nếu như được tới đây ăn, nhất định cô ấy sẽ ăn no đến nỗi không nhúc nhích nổi luôn!”
Những lời này sao mà quen tai thế nhỉ? Hình như là lời cô đã từng nói nha! “Tôi cũng không khác biệt cho lắm!” Cô không phải đang chống đỡ mà là sắp phải đi nhận hóa đơn tính tiền rồi!
Chỉ là, khi cô đi lấy hóa đơn tính tiền mới biết được bữa cơm này đã được Hoắc Doãn Văn trả tiền rồi!
“Hoắc tổng, như thế sao được? Rõ ràng tôi đã nói là sẽ mời anh mà!” Ngồi vào trong xe, Như Y ngượng ngùng nói.
Hoắc Doãn Văn khoát tay. “Không sao, tôi tới đây dùng cơm bình thường đều kí hóa đơn, sau đó bên tài vụ sẽ trả tiền!”
“Vậy cũng được, lần sau tôi mời lại anh sau vậy!” Thật may lần này không phải cô trả tiền, trong túi cô còn khoảng 5500 tệ, không đủ để trả tiền đâu!
“Sao? Đã qua được phỏng vấn sao?” Anh vừa lái xe vừa nói chuyện với cô
“Hả?”
Thấy cô nghi ngờ, anh giải thích: “Tối qua có người nói cho tôi biết hôm nay cô có cuộc phỏng vấn!”
“A, ngại quá, tối qua thái độ của tôi thật không tốt! Tôi đã trúng tuyển rồi, ba ngay sau đi làm!”
“Công việc gì thế? Họ đối xử với cô thế nào?!
“Phiên dịch, tôi đang nhận lương thực tập, cũng không tệ lắm, lương cũng cao rồi!” Nhan Như Y tự hào nói.
Hoắc Doãn Văn quay mặt sang nhìn gò má cô. “Nếu như có chỗ so với chỗ cô đang làm tốt hơn, cô có muốn nhận không?”
Không biết có phải bởi vì cặp mắt hoa đào xinh đẹp, hay bởi vì ánh mắt của anh ta quá mức thâm thúy, hay như lời nói của anh ta lúc trước cô không thể nào giải thích được, tóm lại Như Như Y cảm thấy lời nói của anh ta có ý tứ rất là sâu xa.
“Thật xin lỗi, tôi thấy công ty này rất được, hơn nữa công việc này rất thích hợp với tôi, cho nên tôi không muốn tính toán đến việc đi ăn máng khác. Cảm ơn anh nhiều, Hoắc tổng!” Cô trả lời đâu ra đấy, cố ý bỏ qua cái không khí mập mờ này
Anh không nói chuyện nữa, bên trong xe không khí lập tức ngưng đọng, yên tĩnh mà cảm xúc rất bị đè nén!
“Hoắc tổng, anh cứ cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được rồi, chỗ đó cách chỗ tôi cũng gần, không anh lại phải quay đầu rất phiền toái!”
“Không sao –“ qua ngã tư anh tiếp tục đi về phía trước sau đó quay đầu xe, trực tiếp vòng vào một ngõ nhỏ chạy thẳng thao ánh đèn sáng phía bên đường “Ở bên trong sao?”
“Hoắc tổng, anh dừng ở đây là được rồi. Bên trong kia đường rất hẹp, anh muốn quay ra thật sự rất khó!”
“Không sao –“ chiếc xe to lớn vẫn thẳng băng đi vào con hẻm nhỏ
“Đến nhà tôi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về!” Nhan Như Y chỉ vào một căn nhà cũ kỹ phía nhà trọ!
Xe chậm dãi dừng lại.
Nhan Như Y vội vàng móc ra 5000 đồng, bỏ vào trong xe. “Hoắc tổng, đây là tiền thuốc thang lần trước, bạn tôi bảo tôi nhất định phải trả lại cho anh, anh nhất định phải nhận lấy!”
Nhìn cọc tiền, Hoắc Doãn Văn nhìn cô. “Cô và anh ta chia tay rồi à?”
“Hửh?”
“Hai người đã chia tay rồi sao?” Anh nhìn cô
Anh từng gặp qua cô bị mẹ bạn trai tát, cô làm sao có thể ở trước mặt anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. “Không phải, nhưng tôi đã quyết định cùng anh ta chia tay rồi, tình yêu trai gái không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên quan đến gia đình hai nhà, tôi cũng không muốn mình phải chịu uất ức! Chờ đến lúc anh ấy tốt hơn, tôi sẽ nói lời chia tay!”
“Ừ, số tiền này tôi sẽ nhân!” Nếu như bọn họ là người yêu, đứng ở vị trí của anh anh sẽ không nhận số tiền này.
Nhưng mà hiện tại, sự việc không phải như vậy ---
“Tôi ăn no rồi, không ăn được nữa đâu!” Cô vuốt ve bụng mình ra vẻ rất no!
Hoắc Doãn Văn nhìn động tác của cô, khóe miệng gợi lên nụ cười. “Vậy sao? Mới ăn một chút đã no rồi? Ha ha, tôi có biết một cô gái, cô ấy nói nếu như được tới đây ăn, nhất định cô ấy sẽ ăn no đến nỗi không nhúc nhích nổi luôn!”
Những lời này sao mà quen tai thế nhỉ? Hình như là lời cô đã từng nói nha! “Tôi cũng không khác biệt cho lắm!” Cô không phải đang chống đỡ mà là sắp phải đi nhận hóa đơn tính tiền rồi!
Chỉ là, khi cô đi lấy hóa đơn tính tiền mới biết được bữa cơm này đã được Hoắc Doãn Văn trả tiền rồi!
“Hoắc tổng, như thế sao được? Rõ ràng tôi đã nói là sẽ mời anh mà!” Ngồi vào trong xe, Như Y ngượng ngùng nói.
Hoắc Doãn Văn khoát tay. “Không sao, tôi tới đây dùng cơm bình thường đều kí hóa đơn, sau đó bên tài vụ sẽ trả tiền!”
“Vậy cũng được, lần sau tôi mời lại anh sau vậy!” Thật may lần này không phải cô trả tiền, trong túi cô còn khoảng 5500 tệ, không đủ để trả tiền đâu!
“Sao? Đã qua được phỏng vấn sao?” Anh vừa lái xe vừa nói chuyện với cô
“Hả?”
Thấy cô nghi ngờ, anh giải thích: “Tối qua có người nói cho tôi biết hôm nay cô có cuộc phỏng vấn!”
“A, ngại quá, tối qua thái độ của tôi thật không tốt! Tôi đã trúng tuyển rồi, ba ngay sau đi làm!”
“Công việc gì thế? Họ đối xử với cô thế nào?!
“Phiên dịch, tôi đang nhận lương thực tập, cũng không tệ lắm, lương cũng cao rồi!” Nhan Như Y tự hào nói.
Hoắc Doãn Văn quay mặt sang nhìn gò má cô. “Nếu như có chỗ so với chỗ cô đang làm tốt hơn, cô có muốn nhận không?”
Không biết có phải bởi vì cặp mắt hoa đào xinh đẹp, hay bởi vì ánh mắt của anh ta quá mức thâm thúy, hay như lời nói của anh ta lúc trước cô không thể nào giải thích được, tóm lại Như Như Y cảm thấy lời nói của anh ta có ý tứ rất là sâu xa.
“Thật xin lỗi, tôi thấy công ty này rất được, hơn nữa công việc này rất thích hợp với tôi, cho nên tôi không muốn tính toán đến việc đi ăn máng khác. Cảm ơn anh nhiều, Hoắc tổng!” Cô trả lời đâu ra đấy, cố ý bỏ qua cái không khí mập mờ này
Anh không nói chuyện nữa, bên trong xe không khí lập tức ngưng đọng, yên tĩnh mà cảm xúc rất bị đè nén!
“Hoắc tổng, anh cứ cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được rồi, chỗ đó cách chỗ tôi cũng gần, không anh lại phải quay đầu rất phiền toái!”
“Không sao –“ qua ngã tư anh tiếp tục đi về phía trước sau đó quay đầu xe, trực tiếp vòng vào một ngõ nhỏ chạy thẳng thao ánh đèn sáng phía bên đường “Ở bên trong sao?”
“Hoắc tổng, anh dừng ở đây là được rồi. Bên trong kia đường rất hẹp, anh muốn quay ra thật sự rất khó!”
“Không sao –“ chiếc xe to lớn vẫn thẳng băng đi vào con hẻm nhỏ
“Đến nhà tôi rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi về!” Nhan Như Y chỉ vào một căn nhà cũ kỹ phía nhà trọ!
Xe chậm dãi dừng lại.
Nhan Như Y vội vàng móc ra 5000 đồng, bỏ vào trong xe. “Hoắc tổng, đây là tiền thuốc thang lần trước, bạn tôi bảo tôi nhất định phải trả lại cho anh, anh nhất định phải nhận lấy!”
Nhìn cọc tiền, Hoắc Doãn Văn nhìn cô. “Cô và anh ta chia tay rồi à?”
“Hửh?”
“Hai người đã chia tay rồi sao?” Anh nhìn cô
Anh từng gặp qua cô bị mẹ bạn trai tát, cô làm sao có thể ở trước mặt anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. “Không phải, nhưng tôi đã quyết định cùng anh ta chia tay rồi, tình yêu trai gái không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên quan đến gia đình hai nhà, tôi cũng không muốn mình phải chịu uất ức! Chờ đến lúc anh ấy tốt hơn, tôi sẽ nói lời chia tay!”
“Ừ, số tiền này tôi sẽ nhân!” Nếu như bọn họ là người yêu, đứng ở vị trí của anh anh sẽ không nhận số tiền này.
Nhưng mà hiện tại, sự việc không phải như vậy ---
/163
|