Tắt điện thoại đi, nụ cười châm biếm nhàn nhạt trên môi Tô Vận đã chuyển hẳn sang một nụ cười lạnh khốc. Hắn trả lại điện thoại cho Đường Nhã Tịnh, không để cô ta kịp phản ứng đã dồn cô ta vào sát tường và bóp chặt cổ của cô ta.
- Tôi còn nghĩ tại sao cô lại đến tìm tôi nói đến chuyện công việc như vậy, hóa ra là muốn trả thù tôi?
Bị bóp cổ như vậy, Đường Nhã Tĩnh liên tục đánh vào tay hắn, vùng vẫy muốn tìm chút cơ hội để hít thở. Cô ta khó khăn lắm mới nói được một câu.
- Vận, anh thả em ra trước đã, nghe em giải thích…
Tô Vận chỉ muốn biết kẻ đứng phía sau thôi, bây giờ hắn đã biết rồi nên đương nhiên Đường Nhã Tịnh chảng còn gì hắn cần nữa. Hắn giữ chặt tay một lúc nữa, cảnh cáo hắn mấy câu mới ném cô ta sang một bên.
- Đường Nhã Tịnh, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội rồi, nhưng có vẻ như cô không cần, biến cho khuất mắt tôi, nếu còn để tôi gặp cô nữa thì đừng trách tôi không nể tình.
Cuối cùng cũng được hít thở, Đường Nhã Tịnh lảo đảo mấy bước mới đứng vững, gương mặt trắng bệnh, lo thở lấy thở để. Chính là Hứa Vĩ Thành đã đến tìm cô ta, lợi dụng lúc bác sĩ Diệp đi công tác nên anh đưa ra đề nghị cô ta sẽ cùng Tô Vận đến phân xưởng gặp lão Lí, còn những chuyện khác anh sẽ sắp xếp. Vì quá căm hận Tô Vận nên cô ta đã đồng ý mà không chút do dự, nếu làm vậy có thể hủy hoại hắn thì cô ta sẵn sàng. Trùng hợp là Đường Nhã Tịnh lại là bác sĩ của gia đình lão Lí, Tô Vận đã biết điều này và cũng biết được đã có kẻ tác động đến lão Lí, yêu cầu ông ta hẹn gặp Tô Vận gấp nên hắn đã thuận lợi hạ được ông ta.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Đường Nhã Tịnh đã rất gan dạ đối diện trực tiếp với Tô Vận, cô ta thẳng thừng nói ra nỗi lòng của mình.
- Tô Vận, anh khiến tôi thảm bại đến vậy nhưng hết lần này đến lần khác đều là tôi cố ý gây sự? Tôi cho anh biết, Đường Nhã Tịnh này có thù ắt sẽ trả, thanh danh của tôi đã bị phá hỏng trong tay anh thì tôi cũng sẽ hủy hoại anh đến cùng.
Nói xong cô ta cũng thẳng lưng rời đi. Hàn Tiềm cũng vừa đúng lúc đi tới và nghe được những lời cô ta vừa nói, cậu ta có chút lo lắng hỏi.
- Tô tiên sinh, hay là để tôi xử lý chuyện này?
Tô Vận lại lắc đầu, có vẻ như hắn chẳng quan tâm, quay đầu hỏi cậu ta.
- Mọi chuyện thế nào rồi?
Vẻ mặt Hàn Tiềm không tốt lắm, cậu ta đưa chiếc tablet cho hắn và báo cáo.
- Chúng ta lại gặp vấn đề khác rồi. Không biết ở đâu xuất hiện một bản hợp đồng được đóng dấu của anh, mà hợp đồng này ký với một công ty ma. Hội đồng quản trị đã biết tinn này và đang yêu cầu triệu tập cuộc họp khẩn.
Tô Vận xem qua bản hợp đồng trong chiếc tablet, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt ngập sự hoài nghi. Hắn đưa lại chiếc tablet cho Hàn Tiềm, bước chân rất vội vã, vừa đi vừa dặn dò cậu ta mấy vấn đề cấp thiết trước mắt.
………………………………
Cầm hộ chiếu và vé máy bay trên tay, Trình Tố Vi ngồi ở hàng ghế chờ bên ngoài, còn ít phút nữa chuyến bay của cô sẽ khởi hành nhưng lại có cuộc gọi đến ngay lúc này. Nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại, cô do dự một lúc rồi cuối cùng cũng chọn từ chối cuộc gọi. Nhét điện thoại lại vào trong túi, cô đứng lên và xách vali về phía cửa soát vé.
- Vi Vi, sao em không nghe điện thoại của anh?
Giọng nói quen thuộc của nam nhân làm Trình Tố Vi phải dừng bước và xoay người lại đối diện, vẻ mặt cô thờ ơ đáp lại anh.
- Vĩ Thành, em nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa cả, giờ em phải đi rồi, tạm…
- Chẳng lẽ em tin những lời ông ngoại em nói sao?
Cô chưa được nói hết câu thì Hứa Vĩ Thành đã vội cắt ngang lời cô rồi.
Trình Tố Vi nhìn anh, kinh ngạc hỏi lại.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Bước đầu đã có tác dụng rồi đây, Hứa Vĩ Thành cười thầm trong bụng, trả lời cô bằng cách vặn hỏi lại.
- Bí mật đã chôn giấu suốt hai mươi năm mà lại nói ra dễ dàng như vậy? Em tin là cha mẹ ruột của em ở New Zealand?
Chuyện cô là con nuôi cũng là anh nói với cô, bây giờ lại biết cô định đến New Zealand mà tới tìm cô nói những lời này chẳng lẽ lại muốn cho cô biết điều bất ngờ gì nữa sao?
- Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi!
Hứa Vĩ Thành coi như đã gần đạt được mục đích, anh nhún nhẹ vai một cái và nói tiếp.
- Mọi chuyện anh đều biết rất rõ thì cha mẹ ruột của em em nghĩ anh không biết? Nếu muốn nghe thì đi với anh, mẹ của em vẫn ở Thượng Hải.
Theo lời anh nói Trình Tố Vi bắt đầu thấy phân vân, dù đi đâu cũng là để tìm cha mẹ ruột, nếu Hứa Vĩ Thành nói thật thì cô sẽ để mất cơ hội rồi, nếu sai thì cô vẫn có thể đến New Zealand sau. Cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý với anh.
- Được rồi, em sẽ đi cùng anh, nhưng nếu anh dám gạt em thì em sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa đâu đấy!
Đã đạt được mục đích, Hứa Vĩ Thành mừng như mở cờ trong bụng. Cùng cô đi ra khỏi sân bay, mà cô lại không biết những gì người đàn ông này đang toan tính.
……………………………….
Từ lúc nhận được tin Hội đồng quản trị yêu cầu cuộc họp khẩn vì hợp đồng ký với công ty ma kia mà chính chủ tịch đã đóng dấu, Tô Vận đã gấp rút về công ty để xem tình hình, mọi chuyện tệ hơn rất nhiều so với hắn nghĩ. Nhiều hợp đồng bị hủy và nhiều dự án đang triển khai cũng có yêu cầu dừng lại, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Đã qua giờ tan làm từ lâu rồi nhưng một đống văn kiện, tài liệu vẫn còn chất thành đống trên bàn làm việc của Tô Vận. Từ chiều đến giờ hắn cũng nhận rất nhiều cuộc gọi cũng như gọi cho rất nhiều đối tác và các nhà đầu tư khác nhau.
- Tô tiên sinh, muộn rồi anh nên về nhà nghỉ ngơi đi.
Đang đứng trên đầu ngọn sóng nên Hàn Tiềm cũng chạy đi chạy lại rất nhiều nơi, nhưng tình hình hiện giờ cứ tiếp tục như vậy cũng không giải quyết được tất cả chỉ trong hôm nay.
Tô Vận đã ngồi trong phòng làm việc này suốt cả từ chiều đến giờ mà chẳng để ý thời gian, nghe Hàn Tiềm nhắc hắn mới nhìn lại đồng hồ, hơn mười giờ rồi sao? Hắn đóng tập văn kiện đang đọc dở lại rồi để lên chồng trước mặt, vẻ mặt hắn lộ rõ sự mệt mỏi, đưa tay day day thái dương, hắn đứng lên vừa lấy áo khoác trên mắc vừa hỏi.
- Đã liên lạc được với ho chưa?
Hàn Tiềm có vẻ bất lực báo cáo lại kết quả cả buổi chiều, tất cả đều không khả quan lắm và rất nhiều mũi giáo đang chỉ về phía Tô Vận.
- Có vẻ như anh ta đã chuẩn bị rất kỹ rồi, các cổ đông đều tác động đến bọn họ nên bây giờ rất khó để hẹn gặp mặt.
Vừa nói cậu ta vừa cầm những sấp văn kiện trên bàn lên, bước nhanh theo sau Tô Vận và tiếp tục báo cáo lại tình hình cũng như nghe hắn giao phó những việc tiếp theo.
……………………………….
Một nơi nằm ở ngoại ô thành phố hoàn toàn xa lạ đối với Trình Tố Vi. Cô nhìn qua cửa kính xe, xung quanh rất yên tĩnh và thanh bình, trước mặt chỉ có một căn biệt thự rất lớn với tường rào cao bao vây, có lẽ Hứa Vĩ Thành đang đưa cô đến đó. Chẳng lẽ đấy chính là chỗ ở của cha mẹ ruột của cô?
Không kìm được sự tò mò lẫn phấn khích, cô liền hỏi người đàn ông đang cầm vô lăng.
- Vĩ Thành, đây là nhà của ba mẹ em sao?
Nghe cô hỏi một câu như vậy, Hứa Vĩ Thành liền bật cười, giống như đang cười giễu lại như đang cười khổ, nhưng anh vẫn không trả lời cô và hình như không có ý định sẽ trả lời, tiếp tục giữ im lặng cho đến khi đưa cô vào trong căn biệt thự đó.
- Vĩ Thành, ba mẹ em có ở đây không?
Hứa Vĩ Thành đi trước, Trình Tố Vi đi sau anh cách ba bước chân.
Từ lúc vào đến đây Trình Tố Vi bắt đầu có dự cảm gì đó không lành, không chỉ là Hứa Vĩ Thành cư xử kỳ lạ mà nơi này cũng rất lạ nữa vì tất cả người hầu vừa nhìn thấy anh đã cúi đầu chào như thường lệ, giống như là đang chào chính chủ nhân của bọn họ, chủ nhân của căn biệt thự này. Nếu đúng là vậy thì đây là nhà của anh chứ đâu phải anh đang đưa cô đi gặp cha mẹ của cô đâu chứ?
Trình Tố Vi vội vã bước nhanh để kịp bước chân của anh, cô ngạc nhiên nhìn khắp xung quanh và hỏi lại lần nữa.
- Vĩ Thành, anh rốt cuộc đang đưa em đi đâu vậy?
Cũng đã đưa được cô vào đây rồi nên Hứa Vĩ Thành cũng không còn gì để giấu nữa, anh quay đầu lại nhìn cô rồi làm động tác mời với hướng tay chỉ vào trong phòng khách, tiếp tục bước vào trong.
- Đương nhiên là đưa em về nhà anh rồi, anh sẽ giới thiệu với em hai người rất đặc biệt đối với anh.
Trình Tố Vi mặc dù cũng muốn phản đối nhưng không biết nên nói thế nào nên vẫn đi theo anh vào trong phòng khách. Đúng là biết cách khiến người ta bất ngờ mà, hai người ngồi trên sofa kia không phải là Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm sao?
- Tô phu nhân, Tô lão gia? Sao hai vị lại….
Nhìn thấy hai người này Trình Tố Vi đã đứng hình tại chỗ rồi, không nhớ Hứa Vĩ Thành là người đã đưa mình đến đây nữa.
Vẻ mặt đó của cô làm Hứa Vĩ Thành vô cùng thích thú, anh chỉ tay về phía hai vợ chồng đang ngồi trước mặt, trịnh trọng tuyên bố.
- Giới thiệu với em, đây là cha mẹ ruột của anh.
Trình Tố Vi cứ tưởng mình nghe nhầm, quay liền qua nhìn anh, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.
- Cha mẹ ruột?
Vậy hóa ra anh dẫn cô đến đây là để gặp cha mẹ ruột của hắn chứ không phải cha mẹ của cô sao? Nhưng anh đang nói chuyện lạ gì vậy chứ? Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm là cha mẹ ruột của Hứa Vĩ Thành? Vậy còn Tô Vận? Chẳng lẽ Tô Vận và Hứa Vĩ Thành là anh em? Tình huống cẩu huyết này cũng có thật nữa sao?
Đầu óc Trình Tố Vi bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng, vô thức lắc đầu cố gắng phủ nhận những gì mình vừa nghe được.
Nhưng có lẽ ba người bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn từ trước chỉ đợi cô vào lưới mà thôi. La Mục Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nói bâng quơ.
- Đúng là nghiệp chướng mà, dù con ta nuôi hay con ruột của ta đều dính vào cô, Trình tiểu thư, cô đúng là rất có bản lĩnh đấy!
Hình như hai vợ chồng bọn họ đều ở đây đợi theo lời của Hứa Vĩ Thành nên vừa thấy anh và Trình Tố Vi vào thì Tô Nhiếp Minh đã đứng lên rời đi, chỉ để lại một cái nhìn đầy bí ẩn.
Trình Tố Vi cuối cùng cũng có thể khôi phục lại tinh thần, dù chỉ là một phần nhưng điều duy nhất và quan trọng nhất đối với cô ngay lúc này chính là muốn biết lí do Hứa Vĩ Thành đưa cô đến đây và còn cho cô biết những điều này, mục đích cuối cùng của anh là gì đây?
- Vĩ Thành, anh đang toan tính chuyện gì vậy?
Dừng lại ở đây có lẽ là được rồi, Hứa Vĩ Thành nhún nhẹ vai, hất cằm về phía cầu thang mà vừa rồi Tô Nhiếp Minh đã đi lên, không biết anh đang nói thật hay chỉ là đùa thôi.
- Anh vừa nói với em ông ấy là cha của anh rồi mà nhỉ? Những chuyện sau đó chắc em cũng có thể đoán được.
Quả nhiên, đúng như những gì cô đang nghĩ! Hứa Vĩ Thành đang nhắm vào Tô Vận! Anh định làm gì đây chứ?
Từ hoảng hốt bây giờ cô đã chuyển sang lo lắng kích động đến tức giận.
- Hứa Vĩ Thành, anh định làm gì anh ấy? Em hỏi anh định làm gì với Vận?
Phải chứng kiến người phụ nữ mình yêu đứng trước mặt mình lớn tiếng như vậy vì lo cho người đàn ông khác, mà người đó lại chính là kẻ địch của mình khiến Hứa Vĩ Thành cũng không thể tiếp tục ôn nhu với cô nữa. Anh cười, nụ cười ghê rợn này hoàn toàn xa lạ đối với Hứa Vĩ Thành mà cô biết, anh bước từng bước đến gần cô, nhả ra từng chữ một.
- Anh là con trai của Tô Nhiếp Minh nên anh mới chính là người thừa kế của Tô thị chứ không phải là tên Tô Vận kia! Anh sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về anh, Tô thị và cả em nữa.
Trình Tố Vi còn tưởng mình nghe nhầm, cô lắc đầu thất vọng, không thể tin nổi thanh mai trúc mã mà cô đã gắn bó suốt hơn mười năm lại là một kẻ đầy rẫy tham vọng mà mưu mô như vậy, anh hoàn toàn biến thành một người khác rồi. Hay thật chất đây mới chính là con người thật của anh và anh đã mất hai mươi tám năm để sống dưới cái vỏ bọc dịu dàng ôn nhu kia?
Như một bản năng hay thói quen, cứ hễ có ai muốn làm tổn thương đến người đàn ông đó thì Trình Tố Vi không hề suy nghĩ hay do dự gì mà ngẩng cao đầu đối diện với kẻ đó dù cho trước đó cô vẫn còn bận rộn suy nghĩ cho việc khác. Cô không lùi bước về phía sau vì sợ hãi nữa, ngược lại còn trừng mắt nhìn Hứa Vĩ Thành thay cho lời tuyên chiến.
- Anh nghĩ anh có thể đạt được mục đích sao? Hai mươi tám năm qua Vận đã cố gắng thế nào vì muốn được Tô Nhiếp Minh công nhận? Anh ấy đã đưa Tô thị đến được hôm nay mà anh chỉ cần xuất hiện công bố thân phận rồi ngang nhiên cướp hết kết quả mà anh ấy có được như vậy, anh không thấy vô lí sao?
Đối diện với những câu chỉ trích của cô, Hứa Vĩ Thành lại vô cùng bình nhiên nghe hết. Anh đáp lại bằng một nụ cười khiêu khích và những lời thách thức.
- Vô lí? Anh bị bọn họ coi là đã chết và hắn sống với thân phận của anh suốt hai mươi tám năm mới có được những thứ đó, tất cả những thứ hắn đang có lẽ ra phải thuộc về anh. Vả lại, chẳng có lí do gì mà anh không thể lấy lại tất cả, vì anh đang giữ em đây này. Bây giờ thì chắc là người đàn ông của em đang rất bận rộn với hàng loạt khủng hoảng ập đến cùng một lúc rồi, nhưng anh đoán hắn sẽ bỏ hết tất cả mà đến cứu em nếu biết được em đang ở trong tay anh thôi, em có muốn cược một ván không?
Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Hứa Vĩ Thành đã không còn thở để có thể đứng đây nói năng linh tinh nữa, hai mắt Trình Tố Vi nhìn anh sắc bén hơn cả lưỡi kiếm, còn tràn ngập căm phẫn. Cô cắn chặt môi rồi nhả ra, lạnh lùng bác bỏ hết những mong muốn của anh.
- Có phải anh đã quá tự tin rồi không? Anh nghĩ những trò này của anh có thể đánh bại được anh ấy sao? Tôi không nên tốn thời gian đến đây cùng anh.
Nói xong, cô ném lại cho anh một cái nhìn lạnh lùng và xoay người rời khỏi phòng khách, nhưng cô vừa đi đến cửa lớn thì có hai tên vệ sĩ không biết xuất hiện khi nào đứng chặn trước mặt cô dù cô có yêu cầu bọn họ tránh đường mấy lần cũng vô ích. Lúc này cô mới nhìn xung quanh, cả biệt thự lớn thế này mà từ khi nào đám vệ sĩ vây kín cả sân cô cũng không hề biết gì.
- Hứa Vĩ Thành, anh đang làm trò gì đấy?
Cô tức giận quay đầu lại, lớn tiếng hỏi người đàn ông đang đứng đó xem kịch.
Hứa Vĩ Thành cũng đã quen dần với thái độ này của cô đối với mình rồi nên cũng chẳng còn hề hấn gì nữa. Anh thích thú nhìn dáng vẻ tức giận nhưng bất lực của cô, giống như một con mãnh thú đang đứng từ xa quan sát con mồi của mình vừa tự chui đầu vào hang. Còn tốt bụng giải thích cho cô tình hình hiện tại.
- Từ bây giờ cho đến khi cuộc họp bãi nhiệm kết thúc, em sẽ không thể rời khỏi đây nếu không được sự đồng ý của anh.
Tưởng rằng sẽ điên tiết lên một cách mất bình tĩnh nhưng không ngờ Trình Tố Vi lại có thể giữ vững tâm thế đến vậy, cô không đòi đi ra khỏi cửa nữa mà lạnh lùng hỏi một câu.
- Hứa Vĩ Thành, anh đang bắt cóc tôi đây sao?
Hứa Vĩ Thành nghe cô hỏi liền bật cười thật lớn như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm vậy, anh vừa cười vừa vỗ tay, đồng thời lắc đầu nhún vai, gương mặt biểu lộ sự vô tội.
- No no no! Anh chỉ muốn chăm sóc em tốt hơn thôi, sao có thể gọi là bắt cóc được chứ? Anh đã chuẩn bị phòng cho em rồi đấy, chắc em mệt rồi.
Nói đoạn, anh dừng lại và gọi quản gia.
- Dì Thẩm, đưa tiểu thư lên phòng nghỉ ngơi đi!
Quản gia nghe anh gọi liền đi đến đợi Trình Tố Vi.
Trơ trẽn đến mức này luôn sao? Trình Tố Vi không có ý định sẽ tiếp tục chống đối ngay lúc này vì cô biết như vậy cũng chẳng có ích gì, ngược lại càng khiến cho anh chú ý hơn thôi. Cô cũng chịu nhấc chân đi, nhưng trước khi đi khỏi cô không quên nói với Hứa Vĩ Thành mấy câu nữa.
- Dù anh có giam giữ tôi thì cũng không bao giờ đạt được thứ anh muốn đâu? Anh có biết vì sao không?
Mấy câu sau cô cố tình nói nhỏ vào tai anh với giọng điệu khiêu khích.
- Vì Tô Nhiếp Minh yêu mẹ ruột của Vận chứ không phải La Mục Nhiễm, anh nghĩ đến cuối cùng ông ta sẽ bảo vệ ai đây?
Dứt lời cô cũng thẳng lưng cùng quản gia đi lên lầu rất bình yên, để lại Hứa Vĩ Thành với gương mặt biến sắc đứng ngây người ở giữa phòng khách, hai tay đã nắm chặt thành quyền, kìm nén cơn thịnh nộ đang dâng lên trong lòng.
………………………………
Chỉ vì hợp đồng không biết từ đâu rơi xuống đã đẩy Tô thị vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, thiệt hại có thể lên đến hơn năm tỉ đô. Biết rõ tất cả đều là do Hứa Vĩ Thành sắp xếp nhưng Tô Vận vẫn chưa biết rốt cuộc mục đích của anh là ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hay phá hủy Tô thị đây? Cho dù là gì thì hiện giờ hắn cũng đang đứng trên bờ vực phá sản của Tô thị hoặc bị bãi nhiệm.
Cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay sẽ quyết định Tô Vận có thể tiếp tục để giải quyết khủng hoảng trước mắt này không. Mấy ngày nay hắn đều tập trung hết thời gian vào việc xử lý những hợp đồng bị hủy, tổn thất hiện tại vẫn đang tăng lên không có giới hạn. Nhưng chứng cứ để buộc tội cũng như sa thải Hứa Vĩ Thành và người có liên quan là Tô Nhiếp Minh vẫn đang giẫm chân tại chỗ mà không thua được kết quả khả quan gì.
Khắp phòng họp bây giờ toàn những lời tranh cãi, bàn luận của thành viên Hội đồng quản trị. Hầu như đều đang chỉ mũi giáo về Tô Vận, khả năng hắn bị bãi nhiệm có vẻ khá cao. Nhưng điều làm cho Tô Vận chú ý chính là Tô Nhiếp Minh vẫn có mặt nhưng không thấy Hứa Vĩ Thành đâu.
Hắn ngồi xuống ghế chủ trì trong những lời bàn luận của hai bên, ngay sau đó những tiếng ồn trong phòng cũng dần lắng xuống rồi yên ắng hẳn.
………………………………
Vì nghĩ rằng Trình Tố Vi đã đến New Zealand nên mấy ngày nay Trình Sở Uy và Lâm Nhược Tranh cũng không quá lo lắng khi cô không liên lạc về. Đến khi nghe những gì Trình Dân vừa nói cả hai vợ chồng đều rất sốc.
- Nếu con bé không phải đến New Zealand thì rốt cuộc là đang ở đâu chứ?
Lâm Nhược Tranh ngồi trên sofa nghẹn ngào cất tiếng, tay chân bà đều đã mềm nhũn cả vì lo lắng lẫn sợ hãi. Hóa ra cô đã biết về chuyện mình là con nuôi của bọn họ và mục đích cô đến New Zealand là để tìm cha mẹ ruột của cô. Nhưng bây giờ cô vẫn đang ở Thượng Hải? Cô đã đi đâu mà không liên lạc suốt mấy ngày qua như vậy? Vì cô thất vọng về bọn họ nên mới không muốn về nhà?
Những lo lắng trong lòng Trình Dân lại khác với vợ chồng Trình Sở Uy, sau khi Trình Tố Vi đi anh đã chủ động liên lạc với cô, không được nên anh nghĩ cô vẫn đang bận, nhưng đã một tuần rồi cô không thể cắt đứt liên lạc hoàn toàn như vậy nên anh đã đến sân bay kiểm tra và nhân viên xác nhận ngày hôm đó, cả một tuần qua đều không có thông tin ghi chép về việc xuất ngoại của cô. Nghĩa là cô vẫn còn ở Thượng Hải, vậy rốt cuộc cô có thể đi đâu? Từ một camera gần đó ghi lại được ngày hôm đó cô đã đi cùng Hứa Vĩ Thành, chẳng lẽ mấy ngày qua cô đang ở cùng Hứa Vĩ Thành? Trình Dân không dám nói chuyện này với cha mẹ vì sợ họ sẽ không trụ nổi mà ngất đi mất.
- Tôi còn nghĩ tại sao cô lại đến tìm tôi nói đến chuyện công việc như vậy, hóa ra là muốn trả thù tôi?
Bị bóp cổ như vậy, Đường Nhã Tĩnh liên tục đánh vào tay hắn, vùng vẫy muốn tìm chút cơ hội để hít thở. Cô ta khó khăn lắm mới nói được một câu.
- Vận, anh thả em ra trước đã, nghe em giải thích…
Tô Vận chỉ muốn biết kẻ đứng phía sau thôi, bây giờ hắn đã biết rồi nên đương nhiên Đường Nhã Tịnh chảng còn gì hắn cần nữa. Hắn giữ chặt tay một lúc nữa, cảnh cáo hắn mấy câu mới ném cô ta sang một bên.
- Đường Nhã Tịnh, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội rồi, nhưng có vẻ như cô không cần, biến cho khuất mắt tôi, nếu còn để tôi gặp cô nữa thì đừng trách tôi không nể tình.
Cuối cùng cũng được hít thở, Đường Nhã Tịnh lảo đảo mấy bước mới đứng vững, gương mặt trắng bệnh, lo thở lấy thở để. Chính là Hứa Vĩ Thành đã đến tìm cô ta, lợi dụng lúc bác sĩ Diệp đi công tác nên anh đưa ra đề nghị cô ta sẽ cùng Tô Vận đến phân xưởng gặp lão Lí, còn những chuyện khác anh sẽ sắp xếp. Vì quá căm hận Tô Vận nên cô ta đã đồng ý mà không chút do dự, nếu làm vậy có thể hủy hoại hắn thì cô ta sẵn sàng. Trùng hợp là Đường Nhã Tịnh lại là bác sĩ của gia đình lão Lí, Tô Vận đã biết điều này và cũng biết được đã có kẻ tác động đến lão Lí, yêu cầu ông ta hẹn gặp Tô Vận gấp nên hắn đã thuận lợi hạ được ông ta.
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Đường Nhã Tịnh đã rất gan dạ đối diện trực tiếp với Tô Vận, cô ta thẳng thừng nói ra nỗi lòng của mình.
- Tô Vận, anh khiến tôi thảm bại đến vậy nhưng hết lần này đến lần khác đều là tôi cố ý gây sự? Tôi cho anh biết, Đường Nhã Tịnh này có thù ắt sẽ trả, thanh danh của tôi đã bị phá hỏng trong tay anh thì tôi cũng sẽ hủy hoại anh đến cùng.
Nói xong cô ta cũng thẳng lưng rời đi. Hàn Tiềm cũng vừa đúng lúc đi tới và nghe được những lời cô ta vừa nói, cậu ta có chút lo lắng hỏi.
- Tô tiên sinh, hay là để tôi xử lý chuyện này?
Tô Vận lại lắc đầu, có vẻ như hắn chẳng quan tâm, quay đầu hỏi cậu ta.
- Mọi chuyện thế nào rồi?
Vẻ mặt Hàn Tiềm không tốt lắm, cậu ta đưa chiếc tablet cho hắn và báo cáo.
- Chúng ta lại gặp vấn đề khác rồi. Không biết ở đâu xuất hiện một bản hợp đồng được đóng dấu của anh, mà hợp đồng này ký với một công ty ma. Hội đồng quản trị đã biết tinn này và đang yêu cầu triệu tập cuộc họp khẩn.
Tô Vận xem qua bản hợp đồng trong chiếc tablet, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt ngập sự hoài nghi. Hắn đưa lại chiếc tablet cho Hàn Tiềm, bước chân rất vội vã, vừa đi vừa dặn dò cậu ta mấy vấn đề cấp thiết trước mắt.
………………………………
Cầm hộ chiếu và vé máy bay trên tay, Trình Tố Vi ngồi ở hàng ghế chờ bên ngoài, còn ít phút nữa chuyến bay của cô sẽ khởi hành nhưng lại có cuộc gọi đến ngay lúc này. Nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại, cô do dự một lúc rồi cuối cùng cũng chọn từ chối cuộc gọi. Nhét điện thoại lại vào trong túi, cô đứng lên và xách vali về phía cửa soát vé.
- Vi Vi, sao em không nghe điện thoại của anh?
Giọng nói quen thuộc của nam nhân làm Trình Tố Vi phải dừng bước và xoay người lại đối diện, vẻ mặt cô thờ ơ đáp lại anh.
- Vĩ Thành, em nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa cả, giờ em phải đi rồi, tạm…
- Chẳng lẽ em tin những lời ông ngoại em nói sao?
Cô chưa được nói hết câu thì Hứa Vĩ Thành đã vội cắt ngang lời cô rồi.
Trình Tố Vi nhìn anh, kinh ngạc hỏi lại.
- Anh nói vậy là có ý gì?
Bước đầu đã có tác dụng rồi đây, Hứa Vĩ Thành cười thầm trong bụng, trả lời cô bằng cách vặn hỏi lại.
- Bí mật đã chôn giấu suốt hai mươi năm mà lại nói ra dễ dàng như vậy? Em tin là cha mẹ ruột của em ở New Zealand?
Chuyện cô là con nuôi cũng là anh nói với cô, bây giờ lại biết cô định đến New Zealand mà tới tìm cô nói những lời này chẳng lẽ lại muốn cho cô biết điều bất ngờ gì nữa sao?
- Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi!
Hứa Vĩ Thành coi như đã gần đạt được mục đích, anh nhún nhẹ vai một cái và nói tiếp.
- Mọi chuyện anh đều biết rất rõ thì cha mẹ ruột của em em nghĩ anh không biết? Nếu muốn nghe thì đi với anh, mẹ của em vẫn ở Thượng Hải.
Theo lời anh nói Trình Tố Vi bắt đầu thấy phân vân, dù đi đâu cũng là để tìm cha mẹ ruột, nếu Hứa Vĩ Thành nói thật thì cô sẽ để mất cơ hội rồi, nếu sai thì cô vẫn có thể đến New Zealand sau. Cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý với anh.
- Được rồi, em sẽ đi cùng anh, nhưng nếu anh dám gạt em thì em sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa đâu đấy!
Đã đạt được mục đích, Hứa Vĩ Thành mừng như mở cờ trong bụng. Cùng cô đi ra khỏi sân bay, mà cô lại không biết những gì người đàn ông này đang toan tính.
……………………………….
Từ lúc nhận được tin Hội đồng quản trị yêu cầu cuộc họp khẩn vì hợp đồng ký với công ty ma kia mà chính chủ tịch đã đóng dấu, Tô Vận đã gấp rút về công ty để xem tình hình, mọi chuyện tệ hơn rất nhiều so với hắn nghĩ. Nhiều hợp đồng bị hủy và nhiều dự án đang triển khai cũng có yêu cầu dừng lại, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Đã qua giờ tan làm từ lâu rồi nhưng một đống văn kiện, tài liệu vẫn còn chất thành đống trên bàn làm việc của Tô Vận. Từ chiều đến giờ hắn cũng nhận rất nhiều cuộc gọi cũng như gọi cho rất nhiều đối tác và các nhà đầu tư khác nhau.
- Tô tiên sinh, muộn rồi anh nên về nhà nghỉ ngơi đi.
Đang đứng trên đầu ngọn sóng nên Hàn Tiềm cũng chạy đi chạy lại rất nhiều nơi, nhưng tình hình hiện giờ cứ tiếp tục như vậy cũng không giải quyết được tất cả chỉ trong hôm nay.
Tô Vận đã ngồi trong phòng làm việc này suốt cả từ chiều đến giờ mà chẳng để ý thời gian, nghe Hàn Tiềm nhắc hắn mới nhìn lại đồng hồ, hơn mười giờ rồi sao? Hắn đóng tập văn kiện đang đọc dở lại rồi để lên chồng trước mặt, vẻ mặt hắn lộ rõ sự mệt mỏi, đưa tay day day thái dương, hắn đứng lên vừa lấy áo khoác trên mắc vừa hỏi.
- Đã liên lạc được với ho chưa?
Hàn Tiềm có vẻ bất lực báo cáo lại kết quả cả buổi chiều, tất cả đều không khả quan lắm và rất nhiều mũi giáo đang chỉ về phía Tô Vận.
- Có vẻ như anh ta đã chuẩn bị rất kỹ rồi, các cổ đông đều tác động đến bọn họ nên bây giờ rất khó để hẹn gặp mặt.
Vừa nói cậu ta vừa cầm những sấp văn kiện trên bàn lên, bước nhanh theo sau Tô Vận và tiếp tục báo cáo lại tình hình cũng như nghe hắn giao phó những việc tiếp theo.
……………………………….
Một nơi nằm ở ngoại ô thành phố hoàn toàn xa lạ đối với Trình Tố Vi. Cô nhìn qua cửa kính xe, xung quanh rất yên tĩnh và thanh bình, trước mặt chỉ có một căn biệt thự rất lớn với tường rào cao bao vây, có lẽ Hứa Vĩ Thành đang đưa cô đến đó. Chẳng lẽ đấy chính là chỗ ở của cha mẹ ruột của cô?
Không kìm được sự tò mò lẫn phấn khích, cô liền hỏi người đàn ông đang cầm vô lăng.
- Vĩ Thành, đây là nhà của ba mẹ em sao?
Nghe cô hỏi một câu như vậy, Hứa Vĩ Thành liền bật cười, giống như đang cười giễu lại như đang cười khổ, nhưng anh vẫn không trả lời cô và hình như không có ý định sẽ trả lời, tiếp tục giữ im lặng cho đến khi đưa cô vào trong căn biệt thự đó.
- Vĩ Thành, ba mẹ em có ở đây không?
Hứa Vĩ Thành đi trước, Trình Tố Vi đi sau anh cách ba bước chân.
Từ lúc vào đến đây Trình Tố Vi bắt đầu có dự cảm gì đó không lành, không chỉ là Hứa Vĩ Thành cư xử kỳ lạ mà nơi này cũng rất lạ nữa vì tất cả người hầu vừa nhìn thấy anh đã cúi đầu chào như thường lệ, giống như là đang chào chính chủ nhân của bọn họ, chủ nhân của căn biệt thự này. Nếu đúng là vậy thì đây là nhà của anh chứ đâu phải anh đang đưa cô đi gặp cha mẹ của cô đâu chứ?
Trình Tố Vi vội vã bước nhanh để kịp bước chân của anh, cô ngạc nhiên nhìn khắp xung quanh và hỏi lại lần nữa.
- Vĩ Thành, anh rốt cuộc đang đưa em đi đâu vậy?
Cũng đã đưa được cô vào đây rồi nên Hứa Vĩ Thành cũng không còn gì để giấu nữa, anh quay đầu lại nhìn cô rồi làm động tác mời với hướng tay chỉ vào trong phòng khách, tiếp tục bước vào trong.
- Đương nhiên là đưa em về nhà anh rồi, anh sẽ giới thiệu với em hai người rất đặc biệt đối với anh.
Trình Tố Vi mặc dù cũng muốn phản đối nhưng không biết nên nói thế nào nên vẫn đi theo anh vào trong phòng khách. Đúng là biết cách khiến người ta bất ngờ mà, hai người ngồi trên sofa kia không phải là Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm sao?
- Tô phu nhân, Tô lão gia? Sao hai vị lại….
Nhìn thấy hai người này Trình Tố Vi đã đứng hình tại chỗ rồi, không nhớ Hứa Vĩ Thành là người đã đưa mình đến đây nữa.
Vẻ mặt đó của cô làm Hứa Vĩ Thành vô cùng thích thú, anh chỉ tay về phía hai vợ chồng đang ngồi trước mặt, trịnh trọng tuyên bố.
- Giới thiệu với em, đây là cha mẹ ruột của anh.
Trình Tố Vi cứ tưởng mình nghe nhầm, quay liền qua nhìn anh, hai mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.
- Cha mẹ ruột?
Vậy hóa ra anh dẫn cô đến đây là để gặp cha mẹ ruột của hắn chứ không phải cha mẹ của cô sao? Nhưng anh đang nói chuyện lạ gì vậy chứ? Tô Nhiếp Minh và La Mục Nhiễm là cha mẹ ruột của Hứa Vĩ Thành? Vậy còn Tô Vận? Chẳng lẽ Tô Vận và Hứa Vĩ Thành là anh em? Tình huống cẩu huyết này cũng có thật nữa sao?
Đầu óc Trình Tố Vi bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng, vô thức lắc đầu cố gắng phủ nhận những gì mình vừa nghe được.
Nhưng có lẽ ba người bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn từ trước chỉ đợi cô vào lưới mà thôi. La Mục Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nói bâng quơ.
- Đúng là nghiệp chướng mà, dù con ta nuôi hay con ruột của ta đều dính vào cô, Trình tiểu thư, cô đúng là rất có bản lĩnh đấy!
Hình như hai vợ chồng bọn họ đều ở đây đợi theo lời của Hứa Vĩ Thành nên vừa thấy anh và Trình Tố Vi vào thì Tô Nhiếp Minh đã đứng lên rời đi, chỉ để lại một cái nhìn đầy bí ẩn.
Trình Tố Vi cuối cùng cũng có thể khôi phục lại tinh thần, dù chỉ là một phần nhưng điều duy nhất và quan trọng nhất đối với cô ngay lúc này chính là muốn biết lí do Hứa Vĩ Thành đưa cô đến đây và còn cho cô biết những điều này, mục đích cuối cùng của anh là gì đây?
- Vĩ Thành, anh đang toan tính chuyện gì vậy?
Dừng lại ở đây có lẽ là được rồi, Hứa Vĩ Thành nhún nhẹ vai, hất cằm về phía cầu thang mà vừa rồi Tô Nhiếp Minh đã đi lên, không biết anh đang nói thật hay chỉ là đùa thôi.
- Anh vừa nói với em ông ấy là cha của anh rồi mà nhỉ? Những chuyện sau đó chắc em cũng có thể đoán được.
Quả nhiên, đúng như những gì cô đang nghĩ! Hứa Vĩ Thành đang nhắm vào Tô Vận! Anh định làm gì đây chứ?
Từ hoảng hốt bây giờ cô đã chuyển sang lo lắng kích động đến tức giận.
- Hứa Vĩ Thành, anh định làm gì anh ấy? Em hỏi anh định làm gì với Vận?
Phải chứng kiến người phụ nữ mình yêu đứng trước mặt mình lớn tiếng như vậy vì lo cho người đàn ông khác, mà người đó lại chính là kẻ địch của mình khiến Hứa Vĩ Thành cũng không thể tiếp tục ôn nhu với cô nữa. Anh cười, nụ cười ghê rợn này hoàn toàn xa lạ đối với Hứa Vĩ Thành mà cô biết, anh bước từng bước đến gần cô, nhả ra từng chữ một.
- Anh là con trai của Tô Nhiếp Minh nên anh mới chính là người thừa kế của Tô thị chứ không phải là tên Tô Vận kia! Anh sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về anh, Tô thị và cả em nữa.
Trình Tố Vi còn tưởng mình nghe nhầm, cô lắc đầu thất vọng, không thể tin nổi thanh mai trúc mã mà cô đã gắn bó suốt hơn mười năm lại là một kẻ đầy rẫy tham vọng mà mưu mô như vậy, anh hoàn toàn biến thành một người khác rồi. Hay thật chất đây mới chính là con người thật của anh và anh đã mất hai mươi tám năm để sống dưới cái vỏ bọc dịu dàng ôn nhu kia?
Như một bản năng hay thói quen, cứ hễ có ai muốn làm tổn thương đến người đàn ông đó thì Trình Tố Vi không hề suy nghĩ hay do dự gì mà ngẩng cao đầu đối diện với kẻ đó dù cho trước đó cô vẫn còn bận rộn suy nghĩ cho việc khác. Cô không lùi bước về phía sau vì sợ hãi nữa, ngược lại còn trừng mắt nhìn Hứa Vĩ Thành thay cho lời tuyên chiến.
- Anh nghĩ anh có thể đạt được mục đích sao? Hai mươi tám năm qua Vận đã cố gắng thế nào vì muốn được Tô Nhiếp Minh công nhận? Anh ấy đã đưa Tô thị đến được hôm nay mà anh chỉ cần xuất hiện công bố thân phận rồi ngang nhiên cướp hết kết quả mà anh ấy có được như vậy, anh không thấy vô lí sao?
Đối diện với những câu chỉ trích của cô, Hứa Vĩ Thành lại vô cùng bình nhiên nghe hết. Anh đáp lại bằng một nụ cười khiêu khích và những lời thách thức.
- Vô lí? Anh bị bọn họ coi là đã chết và hắn sống với thân phận của anh suốt hai mươi tám năm mới có được những thứ đó, tất cả những thứ hắn đang có lẽ ra phải thuộc về anh. Vả lại, chẳng có lí do gì mà anh không thể lấy lại tất cả, vì anh đang giữ em đây này. Bây giờ thì chắc là người đàn ông của em đang rất bận rộn với hàng loạt khủng hoảng ập đến cùng một lúc rồi, nhưng anh đoán hắn sẽ bỏ hết tất cả mà đến cứu em nếu biết được em đang ở trong tay anh thôi, em có muốn cược một ván không?
Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ Hứa Vĩ Thành đã không còn thở để có thể đứng đây nói năng linh tinh nữa, hai mắt Trình Tố Vi nhìn anh sắc bén hơn cả lưỡi kiếm, còn tràn ngập căm phẫn. Cô cắn chặt môi rồi nhả ra, lạnh lùng bác bỏ hết những mong muốn của anh.
- Có phải anh đã quá tự tin rồi không? Anh nghĩ những trò này của anh có thể đánh bại được anh ấy sao? Tôi không nên tốn thời gian đến đây cùng anh.
Nói xong, cô ném lại cho anh một cái nhìn lạnh lùng và xoay người rời khỏi phòng khách, nhưng cô vừa đi đến cửa lớn thì có hai tên vệ sĩ không biết xuất hiện khi nào đứng chặn trước mặt cô dù cô có yêu cầu bọn họ tránh đường mấy lần cũng vô ích. Lúc này cô mới nhìn xung quanh, cả biệt thự lớn thế này mà từ khi nào đám vệ sĩ vây kín cả sân cô cũng không hề biết gì.
- Hứa Vĩ Thành, anh đang làm trò gì đấy?
Cô tức giận quay đầu lại, lớn tiếng hỏi người đàn ông đang đứng đó xem kịch.
Hứa Vĩ Thành cũng đã quen dần với thái độ này của cô đối với mình rồi nên cũng chẳng còn hề hấn gì nữa. Anh thích thú nhìn dáng vẻ tức giận nhưng bất lực của cô, giống như một con mãnh thú đang đứng từ xa quan sát con mồi của mình vừa tự chui đầu vào hang. Còn tốt bụng giải thích cho cô tình hình hiện tại.
- Từ bây giờ cho đến khi cuộc họp bãi nhiệm kết thúc, em sẽ không thể rời khỏi đây nếu không được sự đồng ý của anh.
Tưởng rằng sẽ điên tiết lên một cách mất bình tĩnh nhưng không ngờ Trình Tố Vi lại có thể giữ vững tâm thế đến vậy, cô không đòi đi ra khỏi cửa nữa mà lạnh lùng hỏi một câu.
- Hứa Vĩ Thành, anh đang bắt cóc tôi đây sao?
Hứa Vĩ Thành nghe cô hỏi liền bật cười thật lớn như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm vậy, anh vừa cười vừa vỗ tay, đồng thời lắc đầu nhún vai, gương mặt biểu lộ sự vô tội.
- No no no! Anh chỉ muốn chăm sóc em tốt hơn thôi, sao có thể gọi là bắt cóc được chứ? Anh đã chuẩn bị phòng cho em rồi đấy, chắc em mệt rồi.
Nói đoạn, anh dừng lại và gọi quản gia.
- Dì Thẩm, đưa tiểu thư lên phòng nghỉ ngơi đi!
Quản gia nghe anh gọi liền đi đến đợi Trình Tố Vi.
Trơ trẽn đến mức này luôn sao? Trình Tố Vi không có ý định sẽ tiếp tục chống đối ngay lúc này vì cô biết như vậy cũng chẳng có ích gì, ngược lại càng khiến cho anh chú ý hơn thôi. Cô cũng chịu nhấc chân đi, nhưng trước khi đi khỏi cô không quên nói với Hứa Vĩ Thành mấy câu nữa.
- Dù anh có giam giữ tôi thì cũng không bao giờ đạt được thứ anh muốn đâu? Anh có biết vì sao không?
Mấy câu sau cô cố tình nói nhỏ vào tai anh với giọng điệu khiêu khích.
- Vì Tô Nhiếp Minh yêu mẹ ruột của Vận chứ không phải La Mục Nhiễm, anh nghĩ đến cuối cùng ông ta sẽ bảo vệ ai đây?
Dứt lời cô cũng thẳng lưng cùng quản gia đi lên lầu rất bình yên, để lại Hứa Vĩ Thành với gương mặt biến sắc đứng ngây người ở giữa phòng khách, hai tay đã nắm chặt thành quyền, kìm nén cơn thịnh nộ đang dâng lên trong lòng.
………………………………
Chỉ vì hợp đồng không biết từ đâu rơi xuống đã đẩy Tô thị vào một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng, thiệt hại có thể lên đến hơn năm tỉ đô. Biết rõ tất cả đều là do Hứa Vĩ Thành sắp xếp nhưng Tô Vận vẫn chưa biết rốt cuộc mục đích của anh là ngồi vào chiếc ghế chủ tịch hay phá hủy Tô thị đây? Cho dù là gì thì hiện giờ hắn cũng đang đứng trên bờ vực phá sản của Tô thị hoặc bị bãi nhiệm.
Cuộc họp Hội đồng quản trị hôm nay sẽ quyết định Tô Vận có thể tiếp tục để giải quyết khủng hoảng trước mắt này không. Mấy ngày nay hắn đều tập trung hết thời gian vào việc xử lý những hợp đồng bị hủy, tổn thất hiện tại vẫn đang tăng lên không có giới hạn. Nhưng chứng cứ để buộc tội cũng như sa thải Hứa Vĩ Thành và người có liên quan là Tô Nhiếp Minh vẫn đang giẫm chân tại chỗ mà không thua được kết quả khả quan gì.
Khắp phòng họp bây giờ toàn những lời tranh cãi, bàn luận của thành viên Hội đồng quản trị. Hầu như đều đang chỉ mũi giáo về Tô Vận, khả năng hắn bị bãi nhiệm có vẻ khá cao. Nhưng điều làm cho Tô Vận chú ý chính là Tô Nhiếp Minh vẫn có mặt nhưng không thấy Hứa Vĩ Thành đâu.
Hắn ngồi xuống ghế chủ trì trong những lời bàn luận của hai bên, ngay sau đó những tiếng ồn trong phòng cũng dần lắng xuống rồi yên ắng hẳn.
………………………………
Vì nghĩ rằng Trình Tố Vi đã đến New Zealand nên mấy ngày nay Trình Sở Uy và Lâm Nhược Tranh cũng không quá lo lắng khi cô không liên lạc về. Đến khi nghe những gì Trình Dân vừa nói cả hai vợ chồng đều rất sốc.
- Nếu con bé không phải đến New Zealand thì rốt cuộc là đang ở đâu chứ?
Lâm Nhược Tranh ngồi trên sofa nghẹn ngào cất tiếng, tay chân bà đều đã mềm nhũn cả vì lo lắng lẫn sợ hãi. Hóa ra cô đã biết về chuyện mình là con nuôi của bọn họ và mục đích cô đến New Zealand là để tìm cha mẹ ruột của cô. Nhưng bây giờ cô vẫn đang ở Thượng Hải? Cô đã đi đâu mà không liên lạc suốt mấy ngày qua như vậy? Vì cô thất vọng về bọn họ nên mới không muốn về nhà?
Những lo lắng trong lòng Trình Dân lại khác với vợ chồng Trình Sở Uy, sau khi Trình Tố Vi đi anh đã chủ động liên lạc với cô, không được nên anh nghĩ cô vẫn đang bận, nhưng đã một tuần rồi cô không thể cắt đứt liên lạc hoàn toàn như vậy nên anh đã đến sân bay kiểm tra và nhân viên xác nhận ngày hôm đó, cả một tuần qua đều không có thông tin ghi chép về việc xuất ngoại của cô. Nghĩa là cô vẫn còn ở Thượng Hải, vậy rốt cuộc cô có thể đi đâu? Từ một camera gần đó ghi lại được ngày hôm đó cô đã đi cùng Hứa Vĩ Thành, chẳng lẽ mấy ngày qua cô đang ở cùng Hứa Vĩ Thành? Trình Dân không dám nói chuyện này với cha mẹ vì sợ họ sẽ không trụ nổi mà ngất đi mất.
/61
|