Chương 1000:
Anh hỏi, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô, hai cánh tay anh duỗi về phải sau cô, đặt gối đầu đệm lưng cho cô, sau đó cứ như vậy mà vây cô trong vòng tay của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt và tư thế này giống như là đang nhốt Hàn Minh Thư vậy.
Hàn Minh Thư không xác định được anh có biết hay không, sợ chính mình nói ra sẽ bại lộ.
Thế nhưng mà….
Cứ tiếp tục ở chung thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện cô mang thai, lúc đó cô không nói là hy vọng anh khôi phục trí nhớ rồi mới đem niềm vui này chia sẻ cho anh.
Bây giờ thì thế nào? Nếu như anh biết, mà cô lại giấu diếm không nói, liệu anh có thất vọng về cô không?
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư cắn môi dưới, quyết định không quan tâm gì nữa, cứ nói cho anh biết chân tướng rồi tính tiếp.
Đối với cô mà nói, Dạ Âu Thần không phải loại người như vậy.
Chỉ cần cô nói ra, anh nhất định sẽ cho cô cơ hội giải thích, mặc dù có trước thời hạn, nhưng….
Có lẽ có thể kích thích trí nhớ của anh: “Thật ra em….”
Lời nói đã ra đến bên khóe môi, Dạ Âu Thần đột nhiên đứng lên: “Em mới tỉnh lại, anh đi rót cho em một ly nước.”
Sau đó anh đứng dậy đi rót nước.
Hàn Minh Thư sững sờ nhìn bóng lưng anh, suýt nữa cô đã đem chuyện vừa rồi nói ra nhưng anh đột nhiên đứng dậy nói muốn rót nước cho cô.
Có phải đó là ảo giác của cô không? Cô cảm thấy rằng Dạ Âu Thần đang cố gắng trốn tránh.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cụp mắt xuống, đôi môi tái nhợt mím chặt.
Nếu Dạ Âu Thần đang trốn tránh, điều này có nghĩa là anh ấy đã biết?
Đúng vậy, đây là bệnh viện, có cái gì giấu diếm được?
Chỉ cần bác sĩ nói một câu, mọi thứ cô che giấu bấy lâu nay đều phơi bày ra ngoài.
Ngay sau đó, Dạ Âu Thần rót một ly nước đưa cho cô.
Hàn Minh Thư yên lặng nhận lấy ly nước ấm, nhưng suy nghĩ lại cứ miên man, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, Tống An đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, Tống An đặt túi trên bàn, nói nhỏ: “Minh Thư, cháu tỉnh rồi à?”
“Dì nhỏ.”
Dạ Âu Thần cũng chào Tống An, sau đó đứng dậy nhường vị trí cho Tống An, bà ấy liền ngồi xuống mép giường rồi quay lại nhìn lại Dạ Âu Thần.
“Cháu đi gọi điện thoại.”
Có lẽ là thấy hai người có chuyện muốn nói, Dạ Âu Thần trực tiếp lên tiếng, cầm lấy điện thoại di động, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Tống An nhìn Dạ Âu Thần rời khỏi phòng bệnh, bà ấy đứng dậy đi tới cửa, chắc chắn rằng Dạ Âu Thần đã rời mới quay người đi về phía Hàn Minh Thư.
“Dì nhỏ!”
Hàn Minh Thư đặt ly nước trong tay xuống bàn bên cạnh, lo lắng gọi bà: “Âu Thần anh ấy…”
“Dì biết cháu muốn hỏi gì, dì cũng đang suy nghĩ về điều đó.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Tống An cũng không lan man, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thế, Hàn Minh Thư vô cùng sửng sốt: “Dì nhỏ, dì cũng vậy…”
“Ừ.”
Tống An gật đầu.
Hóa ra Tống An cũng giống cô, cũng không biết Dạ Âu Thần liệu có biết hay không?
“Trong lòng cháu nghĩ như thế nào, nếu như có ý định thử nó, vậy thì cháu phải chuẩn bị đem hết mọi chuyện phơi bày ra, chuẩn bị gánh chịu hậu quả……
Cháu đã nghĩ tới điều này chưa?”
Hàn Minh Thư rũ mắt xuống: “Cháu… cháu trước đây chưa từng có nghĩ đến những chuyện này, quá đột ngột.”
“Vậy cháy chỉ là chưa nghĩ tới thôi. Kỳ thực, hiện tại mọi chuyện rất đơn giản. Chỉ có hai khả năng xảy ra. Cái đầu tiên, có thể nó đã biết được tin tức từ bác sĩ, nhưng lại không để lộ ra ngoài. Về phần nó sẽ làm gì, chúng ta bây giờ không biết. Nhưng với tính cách của Dạ Âu Thần, cháu biết rõ hơn dì nên dì sẽ không nói gì thêm. Cái thứ hai, có khả năng là nó chưa biết về chuyện đó, cháu có thể tiếp tục che giấu nhưng giấu tới khi nào thì không biết được. Dù sao thì cháu hãy suy nghĩ cho rõ ràng chuyện này.”
/1898
|