Chương 975:
Dạ Âu Thần không nói, cũng không đi, ngược lại đi về phía trước vài bước ôm em cô, nhỏ giọng: “Thời gian lúc đầu không bên nhau nhiều, em vẫn nấu cơm, em đặt anh ở đâu?”
Dứt lời, tay anh nắm cằm cô, cúi đầu xuống hôn cô.
Trước mắt phủ xuống một bóng râm, Hàn Minh Thư còn chưa lấy lại tinh thần đã bị anh hôn, sau khi cô sững sờ vài giây thì kịp thời phản ứng, vô ý thức tránh mặt sang bên trái anh.
Nói đùa gì chứ?
Bây giờ Tống An đang ở nhà đấy, anh cứ như vậy không quan tâm mà hôn cô, nếu lát nữa bị Tống An bắt gặp, chuyện này không phải rất xấu hổ sao?
Chuyện cô chảy máu trước đó nói cho Tống An vốn đã không còn mặt mũi gì, bây giờ nếu lại…
Hàn Minh Thư vừa tránh né vừa đẩy anh, Dạ Âu Thần dứt khoát bắt được hai tay cô khống chế lại, lui ra khàn giọng nói: “Hôn một cái thôi.”
“Không được.”
Hàn Minh Thư lắc đầu, gương mặt xinh đẹp vô cùng đỏ như quả táo: “Dì nhỏ ở bên ngoài, sẽ bị phát hiện.”
Vừa rồi đã tận hưởng sự ngọt ngào thuộc về cô, nhưng mà chưa đầy một hồi đã rút lui, lúc này đôi mắt đen như mực của Dạ Âu Thần mang theo vẻ chưa thỏa mãn dục vọng: “Anh khóa cửa rồi, không phát hiện được.”
Hàn Minh Thư: “… Anh còn khóa cửa?”
Đây không phải càng che đậy càng lộ ra sao? Hàn Minh Thư nhìn ánh mắt bất mãn của anh, gương mặt thẹn thùng càng ửng đỏ, cắn môi: “Dù sao cũng không được, anh ra ngoài, em muốn nấu cơm.”
Cô muốn đưa tay đẩy anh, nhưng thân thể cao lớn của anh đứng yên không nhúc nhích, tay Hàn Minh Thư còn bị anh nắm lấy, thế thế cô bất đắc dĩ nói: “Vậy… chỉ hôn một cái thôi, một cái thôi đấy.”
Cô vô cùng nghiêm túc nói, trong ánh mắt đen kịt của Dạ Âu Thần lập tức phát sáng, sau đó không chờ cô nói thì anh lại cúi đầu hôn xuống, Hàn Minh Thư cam chịu số phận nhắm mắt lại.
Tống An ở bên ngoài, bọn họ lại ở đây chơi trò hôn nhau, luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Năm phút sau…
Hàn Minh Thư thở hồng hộc đấm vào ngực anh, cắn răng: “Không phải nói chỉ hôn một cái sao?”
Nụ hôn này bao lâu rồi, cô cũng sắp không thở nổi, anh vẫn còn hôn, nếu như không phải cô ấy cắn anh một cái thì có lẽ anh sẽ hôn không ngừng.
Dạ Âu Thần không có tính toán thời gian, nhưng luôn cảm thấy thời gian vẫn quá ngắn, nhưng người phụ nữ nhỏ bé của anh lại có dáng vẻ rất căng thẳng và sợ hãi, bất đắc dĩ… anh chỉ có thể ngừng lại. Anh đưa tay ôm cô vào ngực mình, anh cười khẽ: “Chẳng phải chỉ một lát sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
Được rồi, cô lười so đo với người này, dù sao cuối cùng kẻ thua thiệt vẫn là mình.
Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi lại đẩy anh: “Anh nhanh ra ngoài đi, ở đây lâu dì nhỏ sẽ biết chúng ta đang làm gì.”
“Làm gì?”
Dạ Âu Thần mặt dày vô sỉ hỏi lại cô một câu, sau đó nói: “Anh giúp em cùng nhau nấu cơm, có vấn đề sao?”
“Bảo mẫu cũng rửa đồ ăn rồi, cắt thịt rồi, nguyên liệu nấu ăn cần làm cũng chuẩn bị kỹ, anh còn có thể làm gì? Xào rau? Hay là nói… anh lại muốn giết cá?”
Một câu cuối cùng kia là sau đó Hàn Minh Thư nghĩ ra rồi đột nhiên không nhịn được muốn trêu chọc anh.
Bình thường đều là cô bị bắt nạt, cô cũng phải bắt nạt lại mới được.
Quả nhiên vừa nhắc tới giết cá thì sắc mặt Dạ Âu Thần trở nên đen thui, sau đó anh trầm giọng nói: “Lần đó là ngoài ý muốn.”
“Vậy ý anh là nói sau này nếu như lại có tình huống như vậy, anh sẽ biết lắng nghe à?”
Hàn Minh Thư nói xong thì trên mặt đã nở nụ cười, cô hiếm khi dùng loại giọng điệu và biểu cảm này nói chuyện với anh, đôi mắt trong veo ngày thường giờ phút này đầy sự giảo hoạt, bên môi cũng nở một nụ cười không có ý tốt.
Dạ Âu Thần cũng không biết người phụ nữ của mình thế mà còn có một màn như vậy, xem như niềm vui bất ngờ.
Tròng mắt càng đen thêm mấy phần, Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng nắm chặt eo cô ấy, tay nhẹ nhàng bóp: “Trêu chọc anh?”
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Hàn Minh Thư, nụ cười bên môi cô có chút cứng ngắc.
“Chuẩn bị kỹ để trả giá đắt vì trêu chọc anh chưa?”
Tay anh chậm rãi trượt lên trượt xuống, cơ thể Hàn Minh Thư cứng ngắc, ngay sau đó nụ cười không có ý tốt bên môi cũng không còn, một lát sau, cô đè lại bàn tay to không có chừng mực của anh, tức giận nói: “Anh đi ra ngoài cho em, ngay lập tức.”
Bão nổi…
Nụ cười của Dạ Âu Thần càng đậm: “Lúc nãy trêu chọc anh không phải gan lắm sao, bây giờ hết rồi à?”
Hàn Minh Thư không nể mặt: “Anh còn không đi ra thì trưa nay không cho anh ăn cơm, anh về công ty đi.”
/1898
|