Chương 970:
Ông ta không nhịn được sâu kín nhìn cô ta hỏi: “Một đứa con gái như cô, tại sao lại có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy?”
Nói xong, ông ta dường như nhớ ra gì đó, vẻ mặt hiểu rõ: “Cũng đúng, tâm tư cô Đoan Mộc nếu như không bẩn thỉu, đêm qua cũng sẽ không phá vỡ luật lệ mà làm ra loại chuyện đó với Cậu Thần nhà chúng tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Đoan Mộc Tuyết lập tức trở nên khó coi.
“Quản gia Vu, ông…”
Vu Ba cười bí hiểm nhìn cô ta: “Cô Đoan Mộc, vị vừa rồi đó không phải là ai khác, đó đúng là con gái nhỏ bỏ nhà ra đi nhiều năm của ông cụ nhà chúng tôi. Cũng chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Uất Trì chúng tôi. Dựa theo bối phận mà nói, cô vẫn là hậu bối của bà ấy. Nhưng một phên vừa rồi kia của cô, haizz.. Cô Đoan Mộc, mặc dù tôi chỉ là quản gia nhà họ Uất Trì, nhưng tôi thật sự rất thất vọng với biểu hiện của cô.”
“Ông nói gì? Bà ta… Bà ta thế mà là cô con gái nhỏ bỏ nhà ra đi lúc trước?”
Đó chẳng phải chính là… dì nhỏ của Dạ Âu Thần sao?
Màu máu trên môi và mặt của Đoan Mộc Tuyết hoàn toàn mất đi, cả người như rơi vào hầm băng.
Nếu như nói trước đó cô ta còn sót lại một tia may mắn, vậy bây giờ ngay cả may mắn của cô ta cũng biến mất không còn dấu vết.
Người phụ nữ ngang ngược càn rỡ kiêu ngạo kia thế mà… thế mà là cô con gái nhỏ của nhà họ Uất Trì. Chuyện này trước kia cô ta mơ hồ có nghe ông nội mình nói, lúc trước hình như bởi vì hai nhà thông gia xảy ra vấn đề, sau đó hai cô con gái của Uất Trì Thần cắt đứt với cha, từ bỏ tất cả sản nghiệp của nhà họ Uất Trì, trực tiếp rời khỏi, sau đó không xuất hiện nữa.
Sau này Đoan Mộc Tuyết thậm chí còn suy nghĩ, hai cô con gái này chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không trở về, có lẽ đã xảy ra chuyện hay cũng vì nguyên nhân nào đó.
Thật không ngờ thế mà lấy cách thức như vậy trở về.
Nhìn dáng vẻ Uất Trì Thần đối với Tống An, có lẽ lần này cô ta không còn cơ hội nào nữa, nhưng.. trong lòng lại cảm thấy rất không cam lòng.
Rõ ràng cô ta cách thành công chỉ còn một bước, vì sao lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, rốt cuộc vì sao?
Vu Ba không trả lời cô ta nữa, chỉ để lại một câu tự giải quyết cho tốt rồi cất bước rời đi.
Người nhà họ Đoan Mộc tới rất nhanh, sau khi vừa nhận tin tức này, Đoan Mộc Ngạo Thiên lập tức gọi điện cho cháu ngoại mình, bảo anh ta nhanh chóng đón Đoan Mộc Tuyết về từ nhà họ Uất Trì, đừng ở bên ngoài làm mất mặt.
Sau khi Đoan Mộc Trạch nhận lệnh thì lập tức rời khỏi công ty đi tới nhà họ Uất Trì.
Trên đường đi, tâm trạng của anh cũng phức tạp, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.
Đến nhà họ Uất Trì, Vu Ba dẫn đường cho anh ta.
Đoan Mộc Trạch nhìn phía sau lưng Vu Ba một chút, nhiều lần muốn nói lại thôi, một câu cũng không nói thành lời.
Em gái ruột mình làm ra chuyện như vậy, mất mặt chứ?
Đương nhiên mất mặt.
Nhưng tâm trạng này là thứ yếu.
Quan trọng nhất là anh ta quá thất vọng với Đoan Mộc Tuyết, rõ ràng hoàn cảnh học tập tốt như vậy, nhà họ Đoan Mộc dạy cho cô ta cũng không phải tư tưởng như vậy, sao cô ta có thể trở thành như vậy? Vu Ba đưa Đoan Mộc Trạch lên lầu rồi đột nhiên giải thích rõ: “Vốn ông cụ tính tự mình tới, chẳng qua nhà họ Uất Trì gần đây xảy ra chút chuyện khác, cho nên ông cụ không thể tự mình nghênh đón cậu Đoan Mộc, cậu Đoan Mộc chớ trách.”
Nghe nói vậy, Đoan Mộc Trạch lấy lại tinh thần rồi lắc đầu: “Chú Vu, chú nói lời này quá nghiêm trọng rồi, là em gái cháu làm sai chuyện, tại sao còn không biết ngại mà để ông nội Uất Trì tự mình đến tiếp cháu? Huống chi cháu cũng chỉ là một hậu bối mà thôi.”
Sau khi Đoan Mộc Trạch nói xong, trong mắt Vu Ba hiện lên vẻ tán thưởng, tính tình Đoan Mộc Trạch này xem ra cũng không tệ lắm, nhưng Đoan Mộc Tuyết này tại sao lại…
Haizz…
Rất nhanh đã tới trước phòng Đoan Mộc Tuyết.
“Nơi này chính là chỗ cô Đoan Mộc ở.”
Đoan Mộc Trạch gật đầu với ông ta rồi xoay người: “Cảm ơn chú Vu, hôm nay làm phiền chú. Chú Vu, chuyện lần này là do em gái cháu làm ra chuyện quá hoang đường, lần này cháu đưa nó về sẽ dạy dỗ nhiều hơn, sau này tuyệt đối sẽ không để con bé làm ra chuyện như vậy, chỉ chẳng qua hôm nay thời cơ không đúng, hôm nào lại đến cửa chịu đòn nhận tội.”
Vu Ba gật đầu.
Sau khi gõ cửa, Đoan Mộc Tuyết ở bên trong nghe có tiếng gõ cửa, vốn cũng không dám lên tiếng, co rút vào trong chăn.
Cô ta thật ra có nghe đoạn đối thoại của Đoan Mộc Trạch và quản gia Vu, cô ta rất sợ hãi, không ngờ tới họ thật sự gửi người trong nhà tới.
Sau này cô ta trở về phải làm sao?
Cửa bị đẩy ra, Đoan Mộc Trạch lạnh lùng đứng ở cửa ra vào, nhìn Đoan Mộc Tuyết co rút trong chăn không dám lộ mặt.
“Về nhà.”
/1898
|