Chương 857:
Điều mà Dạ Âu Thần không thể chịu được là cặp vợ chồng sống bên cạnh, dạy hư cô gái của anh.
Hàn Minh Thư đương nhiên không muốn đồng ý, chuyển nhà thực sự rất phiền phức, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, bị anh dẫn ra đến đây, hai người chuẩn bị đi siêu thị mua do.
Sau khi ra khỏi siêu thị, trời đã tối, Dạ Mạc Thậm cất hết đồ dùng vào cốp xe, Hàn Minh Thư một chút đồ nặng cũng không phải cầm đến Dạ Âu Thần tựa như là người bạn trai chu đáo nhất, thay cô xách mọi đồ vật nặng nhẹ, mà cô chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Minh Thư thu dọn bát đĩa đi rửa chén, trong lòng lại nghĩ ngợi lung tung.
Thời gian cô và Dạ Âu Thần ở bên nhau, nói ngần không ngắn, nói dài… cũng không tính
là dài.
Trí nhớ của anh ấy hiện tại vẫn chưa hồi phục, khoảng thời gian này thực sự khá dày vỏ, ngoại trừ lần đầu thân mật, sau đó anh ấy dường như không có làm gì quá phận.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư không có tâm tư tiếp tục rửa chén, rửa tay xong xoay người đi ra ngoài.
Dạ Âu Thần không ở trong phòng khách, anh đứng bên ngoài ban công, âm thanh theo gió truyền đến.
“Tối nay tôi sẽ trở về, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, anh mạnh mẽ cúp điện thoại, sau đó tựa vào ban công châm một điều thuốc, ảnh lửa le lỗi rực sáng trong khoảng ban công tối om.
Châm thuốc xong, anh không vội vã đưa lên miệng, cứ như vậy giữ ở đầu ngón tay lắng lặng nhìn nó chảy.
Ông ngoại cực kì muốn anh kết hôn cùng Đoan Mộc Tuyết. Vừa rồi trong điện thoại quân gia có nói với anh, ông ngoại mất bình tĩnh rồi suýt nữa ngất xỉu. Người hầu trong nhà đã đưa ông về phòng. Bác sĩ đến kiểm tra, nói không có gì đáng ngại.
Anh không thể đinh hôn với Đoan Mộc Tuyết.
Về phân phải nói thế nào để thuyết phục
ông ngoại…
Dạ Âu Thần lúc này vẫn còn đang đứng trầm ngâm, đột nhiên xoay người, quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Tình cờ chạm vào ánh mặt của Hàn Mộc
Tú.
Thấy cô, Dạ Âu Thần vội vàng đem khỏi thuốc dập tắt, sau đó bước vào.
Hàn Minh Thư cứ như vậy nhìn anh ấy bước đến trước mặt, cũng không nói lời nào, đột nhiên vươn tay ôm cô bề ngang lên, cô sợ mình ngã xuống, tay theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ anh, sau đó bị anh thả xuống ghế sô pha.
Cô chớp chớp mắt:” Vừa rồi, người nhà gọi điện thoại cho anh sao?”
Da Mạc Thăm mím môi mỏng, van không lên tiếng, chỉ cúi đầu nghiêng người tìm môi có
Hai người vừa ăn xong, Hàn Minh Thư còn chưa kịp súc miệng, nếu bây giờ hôn anh thì…
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư quay đầu đi, đôi môi khô lạnh có chút bằng giả của anh áp lên má cô, anh nghiêng người, vươn tay nhéo cầm cô, khô khốc nói: “Trốn cái gì?”
Hàn Minh Thư nhất định sẽ không trực tiếp nói cho anh biết nguyên nhân, vừa đẩy anh ra vừa hỏi: “Người nhà anh… gọi anh quay về sao?
Vừa dứt lời, Da Mạc Thầm liền không lên
tiếng.
Cô có hơi khó hiểu, chẳng lẽ cô vừa nói gì
sai chăng?
Vì thế, cô quay đầu lại, ai biết Dạ Âu Thần liền cúi xuống dưới hôn, nhưng đôi môi anh không đứng lại lầu, hôn một cái liền rời đi, giọng nói khăn khăn “Đi gặp ông ngoại với anh, được không?”
Hàn Minh Thư. “
/1898
|