Chương 840:
Đi được vài bước, Hàn Mộc Tử nhận ra anh đang đi theo mình, chỉ có thể dừng lại.
“Anh?”
“Đường tối quá, tôi đưa cô lên lầu.”
Hàn Mộc Tử: “..”
Thật ra cô muốn hỏi anh, muộn như vậy mà còn đến chỗ cô làm gì? Và không phải anh ấy đi thảo luận về đính hôn sao?
Thảo luận xong xuôi mới chạy đến đây để tìm cô, không phải là mỉa mai sao?
Cuối cùng, cô nuốt những lời này trở lại và im lặng đi về phía trước.
Không bao lâu sau đã đến nhà cô, Hàn Mộc Tử nhìn anh: “Đã đến rồi.”
Trong bóng tối, đôi mắt của Dạ Mạc.
Thâm dường như còn sáng hơn ánh trăng, anh lắng lăng nhìn cô chăm chẳm, chỉ nói: “Cô không mời tôi vào uống một cốc nước.
sao?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Anh thực sự đã chủ động đưa ra yêu cầu.
Hàn Mộc Tử nhớ tới việc anh đã làm tối nay, cần môi dưới, tàn nhẫn đáp: “Đã muộn rồi, không tiện.”
tụ Dạ Mạc Thâm cười sâu, đi tới gần cô một bước, tỏa ra một lưồng nhiệt trên cổ cô.
“Vậy cô nói cho tôi biết, tại sao không tiện?”
Khi anh nói chuyện, hơi thở vô thức cọ.
vào cổ, ngứa ngáy, Hàn Mộc Tử nhanh chóng lui về phía sau hai bước tránh đi.
Dạ Mạc Thâm dường như tiếp tục đi về phía trước, Hàn Mộc Tử hoảng sợ mở cửa, bước vào bật đèn lên: “Vậy anh ngồi đi, tôi đi rót cho anh một ly nước.”
Đi theo sau cô vào cửa, Dạ Mạc Thâm thuận tay đóng cửa lại, nghĩ cách giải thích chuyện buổi tối với cô.
Chủ động giải thích liệu cô ấy có hiểu lầm không?
Hay là đợi cô ấy tự hỏi bản thân rồi mới giải thích?
Ừm, cách này rất khả thi Sau khi Hàn Mộc Tử rót nước cho Dạ Mạc Thâm, cả hai lại im lặng, lúc này đã muộn, xung quanh họ càng thêm yên lặng Dạ Mạc Thâm cầm cốc lên uống một ngụm nước, chờ Hàn Mộc Tử hỏi chuyện, nhưng sau khi anh ngồi uống cạn cốc nước, người phụ nữ vẫn im lặng.
Ngay sau đó, cốc nước lộ ra đáy cốc.
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, yếu ớt nhắc nhở: “Uống hết nước rồi, tổng giám đốc.”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh có chút cáu kỉnh, vươn tay kéo cà vạt trên ngực: “Tôi vẫn cảm thấy khát.”
“Ồ” Hàn Mộc Tử chỉ có thể gật đầu: “Vậy.
tôi sẽ rót thêm cho anh một cốc.”
Cô cầm cốc vào bếp lại rót nước, động tác từ tốn.
Dạ Mạc Thâm lại nhìn cô đặt ly nước ấm trước mặt mình, lần này Dạ Mạc Thâm không uống từ từ, vì cáu kỉnh nên anh mới cầm lên uống vài ngụm.
Nước từng ngụm từng ngụm chảy xuống cổ họng.
Sau đó anh ngước mắt lên và nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi đó, đôi mắt cô lặng lẽ rủ xuống, trông cô không hề tức giận.
/1898
|