Chương 812:
“Biết gì Dạ Âu Thần không vui mà nhìn người phụ nữ trước mắt này, nói được một nửa liền không lên tiếng nữa, không biết thế này sẽ khiến người ta tò mò sao?
Hàn Anh Thư nhìn mũi chân mình, không có ý tốt nói: “Gián tiếp hôn môi đó”
Dạ Âu Thần: “..”
Hàn Anh Thư: “..”
Sau khi Hàn Anh Thư nhận ra bản thân vừa nói gì thì đầu cũng đã sắp cúi xuống đất luôn rồi, cô sốt ruột cắn môi dưới: “Chị Lâm tìm tôi có việc, tôi đi trước đây.”
Cô vừa xoay người thì tiếng Dạ Âu Thần liền truyền đến.
“Tôi đã nói cô có thể đi rồi sao?”
Anh đứng dậy, kéo ghế ra, nhấc chân đi đến trước mặt cô.
Thấy anh lại gần, Hàn Anh Thư liền nhịn không được nói: “Tóm lại cho dù thế nào tôi cũng sẽ không uống ly cà phê đó, ớ..”
Nói được một nửa thì căm cô bỗng nhiên bị ngón tay Dạ Âu Thần bóp lại.
Dạ Âu Thần bóp cảm cô, ép cô ngẩng đầu lên, nghiêng người cúi đầu, ngay khi cách môi cô chỉ còn một đoạn ngắn thì lại đột nhiên dừng mạnh lại.
Hơi thở ấm áp của cả hai bắt đầu quấn quýt lấy nhau, Hàn Anh Thư cảm nhận được nhịp tim của mình đang bắt đầu tăng tốc, cô nhìn Dạ Âu Thần đang cách mình gần trong gang tấc, gần như tưởng rãng vừa nấy anh định hôn lên rồi.
Nhưng anh lại không, ngay khi cách mình chỉ còn một chút khoảng cách thì lại dừng lại, dùng đôi mắt đen thui nhìn chằm chäm vào cô.
“Chê tôi?”
Hàn Anh Thư căng thẳng tới mức không biết đặt tay vào đâu, cuối cùng chỉ có thể nằm chặt vạt áo, không dám động đậy.
Khoảng cách của hai người gần tới mức chỉ cần cô hơi động thì sẽ chạm đến môi đối phương.
Cho dù trước kia hai người đã từng thân mật đến một mức độ nhất định, nhưng khi anh lại gần mình thì Hàn Anh Thư vẫn không nhịn được, nhịp tim của cô sẽ tăng tốc, hơn nữa còn xấu hổ.
Cô gần như là…vô thức muốn tránh anh.
Dạ Âu Thần cũng cảm nhận được…sự kháng cự của cô.
Ánh mắt lập lòe nhìn mình, bàn tay căng thẳng không biết làm sao, đôi môi màu hồng cũng bắt đầu run rẩy theo.
Sau khi tầm mắt rơi vào bờ môi cô, ánh mắt Dạ Âu Thần liền không dời đi được.
nữa.
Vừa nấy cô nói Gián tiếp hôn môi? Nhìn vẻ mặt cô, hình như rất ghét bỏ?
Vậy nếu như…
Trong đầu vừa xẹt qua ý nghĩ này, thì tay chân trên cơ thế đã bắt đầu hành động.
trước, Dạ Âu Thần đột nhiên nghiêng về phía trước thêm vài phần, đôi môi mỏng chạm vào bờ môi mềm mại của Hàn Anh Thư.
Khoảnh khắc khi hai cánh môi chạm vào nhau, Hàn Anh Thư liền cảm thấy trong đầu mình như vừa nổ pháo hoa, nghẹn ngào thốt lên một tiếng liền lùi về ê sau, ánh mắt khi nhìn anh đều mang theo vẻ khiếp sợ và không thể tin được.
Phản ứng thế này khiến Dạ Âu Thần bất mãn, anh chau mày, cầm chặt cổ tay cô kéo người về phía mình, một tay giữ ngay sau ót cô, cúi đầu tìm môi cô.
Trong lòng Hàn Anh Thư còn đang ảo.
não, theo điều kiện có phản xạ mà trốn tránh.
Nhưng sức lực của Dạ Âu Thần quá lớn, tốc độ lại nhanh, sau mấy lần chạm vào tách ra, cuối cùng anh cũng toại nguyện đụng vào.
được môi cô.
Cảm giác chạm vào mềm mại như sợi bông, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trên người cô đều khiến lòng Dạ Âu Thần cũng theo đó mà run rẩy.
Trong đầu dường như có cảnh tượng gì đó vừa xẹt qua, anh thậm chí còn không kịp bắt lấy thì những cảnh tượng đó đã biến mất, mà bàn tay nhỏ của người phụ nữ trong lòng lại đang đẩy lồng ngực anh, thử dùng sức đẩy anh ra.
Chân mày Dạ Âu Thần nhíu chặt, cánh tay to dứt khoát ôm chặt eo cô, khóa chặt cô vào lòng, bờ môi rời khỏi cô.
“Đẩy tôi làm gì?” Giọng anh đã khàn đặc, ngay cả con ngươi cũng đen trầm như bầu trời đêm, chặt chế khóa chặt tầm mắt cô.
/1898
|