Chương 804:
Ăn xong bữa tối, Hàn Mạc Tử cất bắt đũa xuống bếp, Kiều Trị nhanh chóng tóm lấy Dạ Âu Thần nói: “Tôi nói này Trì Thâm, có người theo đuổi con gái như cậu hả?”
Nghe xong, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cậu nói gì?”
“Tôi nói sai hả? Người ta vất vả làm cơm cho cậu, cậu khen một câu thì chết à? Sẽ rớt miếng thịt nào à?”
Kiều Trị cúi người xuống và nhỏ giọng nói: “Đừng trách người anh em tôi không nhắc nhở cậu, cậu theo đuổi con gái người ta như thế là không được đâu.
Dạ Âu Thần cuối cùng cũng liếc nhìn anh, cái liếc mắt này khiến Kiều Trị sợ hãi trong lòng, anh ta ho nhẹ rồi dời mắt đi chỗ khác: “Coi như tôi chưa nói gì… Haiz…
Trợ lý nhỏ của cậu thật đáng thương, tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm như vậy lại chẳng nhận được lời khen nào từ người khác. Người ta là con gái đó, không biết có buồn bã đau lòng không nhỉ.
Dạ Mạc Thầm: “
Điện thoại đột nhiên reo lên, Dạ Âu Thần nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình.
“Ôi nguy rồi, tôi quên sắp xếp ổn thỏa chỗ Đoan Mộc Tuyết trước khi đến đây. Ông nội Uất Trì gọi điện thoại cho cậu vào giờ này không phải muốn hỏi tội cậu chứ?”
Kiều Trị áp sát lại nhìn thông báo trên điện thoại và vội vàng giải thích.
Hàn Anh Thư tiến người xuống đến lầu, nhìn hai người họ lên xe rời đi, lúc vừa định quay về, chủ nhà cũng đã quay trở lại, mỉm cười đi theo bước của cô.
“không thể nhìn ra, cháu lại có thể có một người bạn trai đẹp trai và giàu có như vậy.”
Hàn Anh Thư: “…dì chủ nhà, anh ấy l: “Được rồi, cháu không cần giải thích, dì là người từng trải, mọi chuyện dì đều hiểu hết.
Không sao cả, thỉnh thoảng cháu đưa bạn trai trở lại đây, dì sẽ không nói gì cả đâu”
Nói xong, chủ nhà cười với cô một cách mờ ám, ngay sau đó đi lên lầu.
Hàn Anh Thư có chút mệt mỏi, cũng lười phải đi giải thích, dứt khoát đi thẳng lên lầu.
Lúc nãy có hai người ở trong phòng cùng với cô, cho nên vô cùng náo nhiệt, nhưng mà lúc này đẩy cửa ra lại chỉ còn có một mình bản thân cô, Hàn Anh Thư đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ lạnh lẽo.
ôi Con người, quả nhiên là không thể quen với một vài chuyện.
Ví dụ, sau khi ở trong bóng tối một thời gian dài, rồi đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, thì không thể chịu đựng được, rồi lại quay về trong những ngày tối tăm. Nhưng mà, nếu như vẫn cứ ở trong bóng tối, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng. Như vậy bạn sẽ mãi mãi không biết lúc nhìn thấy ánh sáng rốt cuộc là sẽ như thế nào, và bạn sẽ không khao khát điều đó.
Hàn Anh Thư trong lòng âm thầm than thở, sau đó bắt đầu thu dọn nhà cửa, kết quả là phát hiện ra rằng bộ vest mà cô đã giặt sạch cho Dạ Âu Thần, nhưng anh lại quên mang về rồi.
”…Không phải anh vì bộ vest này mà mới tới đây sao? Tại sao đến lúc rời đi còn không mang theo?” Hàn Anh Thư cầm bộ đồ lên, chịu không được phun tào ra vài câu.
Nếu anh đã không mang đi, vậy tạm thời cô sẽ giữ lại bảo quản nó thay anh. Nhưng lần này, Hàn Anh Thư không dám treo bộ vest trong tủ của mình nữa, mà treo bộ vest trên ban công, sau đó chuẩn bị đi tắm.
Vào phòng tắm rồi, Hàn Tử phát hiện ra rắng Dạ Âu Thần lúc nấy đã để lại quần áo cũ của mình ở đây khi anh đi tắm.
Cô sững sờ nhìn đống quân áo cũ, rồi nghĩ đến điều gì đó, đôi má trắng nốn bắt đầu ửng hồng lên.
Ngay khi Dạ Âu Thần và Kiều Trị bước.
vào cửa, thì người hầu kính cẩn bước tới và nói: “Ông chủ đang ở phòng làm việc trên lâu đợi cậu.”
“Tôi biết rồi”
Dạ Âu Thần trực tiếp đi thẳng lên lầu, đi về hướng phòng làm việc, Kiều Trị bước nhanh theo sau, một bên nói: “Tôi đoán là chắc hai ông cháu của nhà Đoan Mộc đã rời đi rồi, lúc nãy không còn thấy xe của bọn họ nữa”
“Ừ7 Anh thản nhiên đáp lại một câu.
Kiều Trị: “Nếu ông ngoại Uất Trì thực sự muốn hai người đính hôn với nhau thì sao?”
Dạ Âu Thần không trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng trong lòng anh có một câu trả lời rất rõ ràng, đó chính là… anh sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết.
Gõ gõ “Mời vào.”
Dạ Âu Thần đẩy cửa phòng làm việc ra, Uất Trì Thần đang ngồi ở bàn làm việc.
ngước mắt lên, một đôi mắt tuy đã già nua nhưng sắc sảo và tràn đầy năng lượng, ông ta ngồi đó với khí chất đầy uy nghiêm và mạnh mẽ. Nhìn thấy Kiều Trị đi theo phía sau Dạ Âu Thần, ông liên tin chắc lời anh ta vừa nói, sau đó ông nói một cách nặng nề, “Ông cụ Kiều thật sự không phải là thứ gì tốt đẹp, cháu trai cũng không dạy tốt được, ngày nào cũng rước lấy phiền phức rắc rối.
Kiều Trị, cháu đã bao nhiêu tuổi đầu Có phải là cũng nên học chút gì đó để thay ông quản lý công ty rồi không? Đừng có cả ngày đi khắp nơi chơi bời lêu lỏng nữa”
/1898
|