CHƯƠNG 764: ĐÂY LÀ HÔN RỒI SAO?
“Đẹp không?”
Hàn Minh Thư còn nghĩ, anh ở tình huống không hề hay biết hôn mình, vậy cũng rất vui.
Nghe thấy câu này, cô bất giác gật đầu.
Nhưng rất nhanh đã phát hiện không đúng.
Trong phòng làm việc chỉ có cô và Dạ Âu Thần, ngoại trừ anh còn ai có thể hỏi mình?
Cô hồi thần mới phát hiện không biết từ lúc nào Dạ Âu Thần đã đứng dậy, ánh mắt vừa khéo rơi trên mặt cô, lúc này đang trêu chọc nhìn cô hỏi.
Tai có chút nóng, cô lại không cẩn thận nhìn ngây người rồi.
Hàn Minh Thư chỉ có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu tiếp tục máy móc lau bệ cửa sổ.
Cộp — Phía sau có tiếng bước chân lại gần, giống như Dạ Âu Thần đứng dậy, tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi lại gần mình, mỗi bước đều như dẫm lên trái tim cô.
Anh càng đến gần, trái tim Hàn Minh Thư đập càng nhanh.
Cô cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng hai người đã thân thuộc đến mức độ nhất định rồi, bây giờ chỉ là anh không nhận ra mình mà thôi.
Sao tim cô lại vẫn đập thình thịch với việc anh đến gần chứ?
Hàn Minh Thư nắm chặt khăn lông ướt trong tay, lúc xoay người muốn bỏ trốn, vừa khéo đụng vào trong lòng Dạ Âu Thần.
“A!”
Một giây sau, Dạ Âu Thần mở rộng tay vây cô vào vòng tay của mình.
Hàn Minh Thư bất giác đưa hai tay bảo vệ ngực, mở to mắt không tin nổi nhìn Dạ Âu Thần trước mắt.
Anh đang làm gì vậy? Rõ ràng hôm đó còn tránh mình như rắn rết, sao đột nhiên lại chủ động đến gần?
“Vào tập đoàn Uất Trì là vì tôi phải không?”
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại có chút tà ác, thân hình cao lớn đứng thẳng trước mặt cô, nếu nhìn từ phía sau, gần như hoàn toàn che mất cô.
“Hôm đó ở cổng, cô cũng là cố ý.” Lời này của anh không phải đang hỏi, mà là khẳng định.
Hàn Minh Thư: “…”
Cô đương nhiên không thể thừa nhận rồi, nếu nói mình là vì anh mà vào công ty, vậy có lẽ cô sẽ bị anh đuổi đi, dù sao Dạ Âu Thần bây giờ không giống với Dạ Âu Thần trước đây.
Thế là, Hàn Minh Thư dùng sức lắc đầu phủ nhận.
Dù cô không ngừng phủ nhận trước mặt mình, nhưng ánh mắt trong suốt của cô lại tràn đầy hoảng loạn, rất giống đang nói dối.
Hơn nữa…dường như còn có chút cảm xúc khác.
Nhưng là gì, Dạ Âu Thần nhìn không rõ.
Anh híp mắt, khom lưng, muốn lại gần hơn một chút, nhìn rõ hơn một tẹo.
Cứ như vậy, Hàn Minh Thư thấy anh nghiêng người ngày càng dựa sát vào mình, hơi thở nóng hổi thậm chí phun lên mặt cô, trái tim cô đập lại càng nhanh.
Thịch — Cửa truyền tới tiếng vang, đánh tỉnh Hàn Minh Thư.
Kiều Trị đứng ở cửa phòng làm việc, mặt đầy chấn động nhìn một màn này, kinh ngạc như nhìn thấy đại lục mới.
Hàn Minh Thư hồi thần, khom người ra khỏi vòng tay của Dạ Âu Thần, rời khỏi phòng như chạy trốn. Lúc chạy qua người Kiều Trị, Kiều Trị còn có chút hứng thú nhìn cô.
Đợi cô đi rồi, Kiều Trị một tay đút túi, cười hề hề.
“Uất Trì Thần, anh thật sự ngày càng khiến tôi kinh ngạc nhé. Không phải nghe nói anh không gần nữ sắc sao? Phụ nữ bắt chuyện anh cũng không liếc nhìn một cái, bây giờ anh lại…”
Kiều Trị thật sự mở rộng tầm mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, xuýt xoa ra tiếng: “Không nghĩ tới mà, anh và tôi lại là người đồng đạo.”
Dạ Âu Thần vẫn duy trì tư thế cũ, nghe vậy thu tay về, mặt lãnh đạm quay về trước bàn làm việc.
Thật đáng tiếc, còn chưa kịp nhìn rõ thần sắc trong đáy mắt cô, lại để cô chạy mất.
Uống cà phê một nửa, Dạ Âu Thần bưng ly lên đưa tới bên môi.
Kiều Trị đã bước nhanh tới, đê tiện nhìn anh: “Hôn rồi?”
Động tác uống cà phê của Dạ Âu Thần khựng lại, cũng may anh chưa uống, nếu không…nghe thấy câu này của Kiều Trị thật sự có khả năng bị sặc.
Anh nghiêng đầu sang, ánh mắt âm trầm rơi trên người anh ta.
Vì vừa rồi nhìn thấy con gái nhà người ta bị áp tường, cho nên lúc này ấn tượng của Kiều Trị đối với Dạ Âu Thần vẫn nằm trên điểm anh là người đồng đạo với mình, thấy anh lạnh lùng nhìn mình, không chỉ không sợ, ngược lại sáp tới, đá lông nheo.
“Cảm giác thế nào?”
Dạ Âu Thần thu lại ánh mắt, bưng ly ngồi xuống ghế, lạnh giọng nói: “Đừng đặt suy nghĩ dơ bẩn của anh ở chỗ tôi.”
Anh cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê, để mùi vị cà phê lan tràn trong cổ họng, chậm rãi mở miệng: “Tôi và anh không giống nhau.”
Kiều Trị xì một tiếng: “Anh không giống tôi sao? Anh đừng nói nữa, trước đây tôi cho rằng anh thật sự không giống tôi, dù sao công ty này ai không biết cậu cả Uất Trì không gần nữ sắc, muốn bắt chuyện với anh anh đều không nhìn trúng, tôi còn cho rằng anh thật sự như vậy. Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy cái gì? Nhìn thấy cái gì???”
Kiều Trị nhớ lại dáng vẻ anh vây một người phụ nữ trong ngực mình còn nghiêng người vừa rồi, rõ ràng là muốn hôn mà??
Dạ Âu Thần mím môi, hơi thở trên người vô cùng lạnh lẽo.
“Anh có việc?”
Nhắc tới cái này, Kiều Trị lập tức nghiêm túc lại, gật đầu: “Đương nhiên có việc, lão già chết tiệt nhà tôi anh biết đi?”
Dạ Âu Thần không tỏ vẻ, cúi đầu xem máy tính của mình, sắc mặt lãnh đạm đến mức giống như trước mặt căn bản không có người này.
“Ông ấy rõ ràng biết ông đây thích chơi, thích người đẹp bao nhiêu, mà lại ép nhét cho tôi một vị hôn thê, tôi liền tìm người tra một phen giúp, phát hiện người phụ nữ đó…mặt mũi quả thực không hề hợp với tiêu chuẩn của tôi, hơn nữa nghe nói tính cách cô ta còn rất cường thế, đặc biệt hung dữ, tương lai sống cùng người phụ nữ này, há chẳng phải tôi sẽ bị quản chết?”
Dạ Âu Thần không để ý anh ta, ngón tay xương khớp rõ ràng thao tác trên bàn phím, sắc mặt vẫn lãnh đạm.
Kiều Trị như đã quen với thái độ này của anh, cũng không để ý, tiếp tục tố khổ.
“Tôi đương nhiên không đồng ý, nhưng lão già chết tiệt nói nếu tôi không đi, thì sẽ dừng tất cả thẻ ngân hàng của tôi, Uất Trì Thần, anh mau nghĩ cách giúp ông đây.”
“Uất Trì Thần, anh nghe thấy không? Mau nghĩ cách giúp ông đây.”
Uất Trì Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt anh ta, không chút khách sáo nói: “Cút.”
Kiều Trị: “…”
Mẹ nó, anh ta chơi với loại bạn gì đây?
Thời khắc mấu chốt thì ngay cả cách cũng không có.
“Nếu không, anh đi gặp người phụ nữ đó thay ông đây đi? Nếu người phụ nữ đó nhìn thấy anh, không chừng lập tức bị anh mê như điếu đổ, đến lúc đó dù là ông già chết tiệt nhà tôi thì cũng không làm khó được tôi.”
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Anh nghĩ hay lắm.”
Anh không muốn giúp, Kiều Trị cũng hết cách, tức giận đùng đùng, dứt khoát ngồi xuống sofa nhà anh như kẻ chanh chua, bắt chéo hai chân.
“Được, anh đã không đồng ý giúp, vậy tôi chỉ có thể ở lỳ trong phòng làm việc của anh thôi, sau này ăn của anh uống của anh, ông già dừng thẻ ngân hàng của tôi, tôi liền đến nhà anh, dù sao ông cụ Uất Trì cũng sẽ không đuổi tôi đi.”
“Tùy anh.”
Dạ Âu Thần vẫn mặt mày lạnh nhạt, căn bản không để ý chuyện này.
Giống như tài sản nhà Uất Trì căn bản không phải của anh vậy.
/1898
|