CHƯƠNG 747: ĐÂY LÀ THÁI ĐỘ LÀM THÂN VỚI ÔNG NGOẠI CỦA CON SAO?
“Đã không còn choáng váng đầu nữa sao? Vậy xem ra tình trạng của anh đã ổn định lại rồi, cậu chủ Thần vẫn còn uống thuốc mà tôi đã kê đúng không? Cậu chủ Dạ nhớ phải uống đúng liều lượng đúng thời gian, sẽ có lợi cho khả năng khôi phục của anh.”
Dạ Âu Thần gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Hách.”
“Nếu sức khỏe của cậu chủ Thần không có gì đáng ngại, vậy tôi có thể yên tâm trở về nước, hôm nay cảm ơn ông cụ Uất Trì đã chiêu đãi.”
Uất Trì Kim chống gậy đứng lên, gật đầu: “Âu Thần, con đi tiễn bác sĩ Hách đi.”
“Không, không cần cố ý tiễn tôi ra, tài xế đang ở ngay ngoài cửa, huống chi tôi rất quen thuộc đường xá ở đây, để tôi tự đi ra ngoài là được rồi.”
Viện trưởng Hách nói xong thì lập tức rời đi, sợ Dạ Âu Thần thật sự đi tiễn mình.
Chờ ông ta rời đi, Uất Trì Kim vuốt vuốt râu mép của mình: “Bộ lòng bàn chân của bác sĩ Hách có bôi dầu hay sao mà chạy nhanh như vậy? Âu Thần, chẳng lẽ là bộ dạng của con quá đáng sợ hay sao?”
Dạ Âu Thần: “???”
Uất Trì Kim: “Không thì sao người ta vừa nghe là để con ra tiễn thì đã bỏ chạy?”
Dạ Âu Thần xấu hổ: “Ông ngoại, chuyện này không liên quan đến con.”
Uất Trì Kim thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, chỉ chậc một tiếng: “Nhìn sắc mặt của con kìa, cả ngày cứ như người ta thiếu nợ con vậy, còn dám nói là không liên quan tới con.”
“Ông ngoại tìm con có chuyện gì?”
Anh không hào hứng lắm, ngay cả giọng điệu cũng rất lạnh nhạt.
Uất Trì Kim nghe vậy thì lập tức mất hứng.
“Thằng nhãi thối, đây là thái độ làm thân với ông ngoại của con đó à?”
Vừa nghĩ tới con gái lớn của mình là Uất Trì Hân, trên khuôn mặt già nua của Uất Trì Kim lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng: “Con nhìn thật giống mẹ, chỉ tiếc…”
Cốc cốc… Phía sau, cửa phòng sách đột nhiên bị gõ vang.
“Tiến vào đi.”
Sau khi cánh cửa được mở ra, người hầu đứng ở cửa dùng giọng điệu cung kính nói: “Cụ ông, cậu chủ Thần, cô Đoan Mộc đến rồi.”
“Hả?” Uất Trì Kim khẽ nhíu mày: “Tiểu Tuyết đến đây? Âu Thần, con mau đi xuống lầu, thay ông ngoại chiêu đãi con bé đi.”
“Không rảnh.” Dạ Âu Thần không hề nghĩ ngợi, đã trực tiếp từ chối yêu cầu của Uất Trì Kim.
Uất Trì Kim: “Thằng nhãi chết tiệt dám không nghe lời ông ngoại? Tiểu Tuyết đến đây mà không ai tiếp đón thì ra gì nữa? Huống chi trước đó Tiểu Tuyết quan tâm con lắm, con có biết không…”
Ông cụ lại bắt đầu càm ràm, Dạ Âu Thần nghe đến đau cả tai nhứt cả đầu, đôi mắt màu mực nhắm rồi lại mở, trong mắt là một mảnh tối đen, cuối cùng anh xoay người đi ra ngoài.
Như không nghe thấy gì cả.
Uất Trì Kim còn muốn đuổi theo tiếp tục càm ràm, nhưng Dạ Âu Thần vừa đi ra ngoài thì đã nghe thấy một giọng nói ngọt lịm.
“Anh Thần!”
Dạ Âu Thần: “…”
Gương mặt già nua của Uất Trì Kim lộ ra nụ cười đắc ý: “Tiểu Tuyết đến đây này, vừa rồi ông bảo anh Thần của con thay ông đón con đây, chơi cho vui.”
Thằng ranh chết tiệt, con gái người ra đã chạy đến trước mặt anh, xem anh còn từ chối thế nào.
Đoan Mộc Tuyết tươi cười ngọt ngào gật đầu với Uất Trì Kim: “Cám ơn ông Uất Trì, anh Thần, hôm nay sức khỏe của anh khôi phục thế nào? Có khá hơn một chút hay không?”
Cô ta bước nhanh đi lên trước, không chút do dự mà vòng qua cánh tay Dạ Âu Thần, sau đó dán thân thể của mình lên.
Động tác này…
Dạ Âu Thần phản xạ có điều kiện mà hất tay cô ta ra, sau đó lui về bên cạnh vài bước, giây tiếp theo đã trực tiếp cởi tây trang xuống, lạnh giọng mà nói: “Đứng xa tôi một chút.”
Đoan Mộc Tuyết: “… Anh Thần!”
Cô ta trực tiếp đỏ mắt trước mặt Uất Trì Kim.
Chát!
Một gậy trực tiếp gõ đến, thiếu chút nữa đã đập trúng cánh tay Dạ Âu Thần.
“Thằng nhãi chết tiệt, sao con lại ăn nói với Tiểu Tuyết như vậy?”
“A, anh Thần!” Đoan Mộc Tuyết thấy cảnh tượng này thì sợ tới mức hét lên một tiếng: “Ông nội, ông đừng đối đãi với anh Thần như vậy.”
“Anh Thần, anh không sao chứ?” Đoan Mộc Tuyết lại tiến lên, đau lòng mà nhìn Dạ Âu Thần.
Bởi vì chuyện trước đó, cho nên lần này Đoan Mộc Tuyết không dám tùy tiện đi lên ôm cánh tay anh, mà chỉ đứng cách đó không xa khẩn trương nhìn anh.
“Tiểu Tuyết, con đừng đau lòng cho nó, nó không có phong độ như vậy, nên chịu phạt, huống chi gậy của ông cũng không đánh trúng nó!”
Cho dù như thế, Đoan Mộc Tuyết vẫn lộ ra dáng vẻ đau lòng.
“Ông nội, trước đó anh Thần bị thương, lúc này mới khỏi bệnh mà thôi, ông đối xử với anh ấy như vậy, Tiểu Tuyết thật khổ sở, ông đừng như vậy với anh Thần được không?”
Đoan Mộc Tuyết còn đang làm nũng với Uất Trì Kim.
Mà Dạ Âu Thần lại bỏ lại một câu ‘Tôi còn có việc’ rồi nghênh ngang bỏ đi.
“Anh Thần!” Đoan Mộc Tuyết muốn đuổi theo, nhưng chân Dạ Âu Thần dài quá, sải bước quá rộng, thoáng một cái đã không thấy tăm tích bóng dáng đâu.
Căn bản là không đuổi kịp anh, vẻ mặt của Đoan Mộc Tuyết lập tức trở nên thất bại.
Xem ra, muốn khiến trong mắt của Dạ Âu Thần có cô ta, thật sự phải phí công tốn sức rất nhiều.
Lâu nay cô ta thường xuyên đến nhà Uất Trì, là vì muốn lộ mặt trước mắt anh, lúc anh bị thương thì cô ta ở bên cạnh chăm sóc, hỏi han ân cần, nhưng không ngờ…
“Tiểu Tuyết, không nên nản chí.” Uất Trì Kim nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Đoan Mộc Tuyết thì lên tiếng cổ vũ cô ta vài câu: “Tính cách của đứa cháu ngoại của ông giống mẹ của nó, cố chấp không nghe người ta khuyên bảo, muốn đi vào trái tim nó càng khó hơn, nếu con thật sự có ý với nó, phải chuẩn bị tốt đáng kể chiến đấu nha.”
Đoan Mộc Tuyết nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt thẹn thùng: “Ông Uất Trì… ông… nói cái gì vậy?”
“Thế nào, chẳng lẽ ông nội nói sai rồi? Con không có ý với đứa cháu ngoại này của ông?”
Gương mặt trắng nõn của Đoan Mộc Tuyết lập tức đỏ lên: “Ông Uất Trì, ông đang làm khó xử Tiểu Tuyết đó. Huống chi… Anh Thần với Tuyết Nhi…”
“Ông nội vừa nói rồi, nếu con thật sự có ý thì phải kiên trì, đứa cháu này của ông… Không dễ theo đuổi.”
Ông ta cũng có nghe đến những chuyện xảy ra gần đây, tất cả phụ nữ tiếp cận đều bị Dạ Âu Thần làm lơ, không chỉ thế… Anh còn có chứng ưa sạch sẽ, không cho phép người khác chạm vào anh.
Nếu Đoan Mộc Tuyết muốn đến với Dạ Âu Thần, e là rất khó.
Nhưng cũng không phải không được.
“Được rồi, ông nội còn có chuyện khác, Tiểu Tuyết cứ tự chơi trước đi.”
Sau khi Đoan Mộc Tuyết rời khỏi phòng sách, đi xuống cầu thang, cô ta nhớ lại gương mặt điển trai của Dạ Âu Thần, chậm rãi nhếch môi lên cười.
Khó thì khó đó, nhưng mà… Hiện tại có hi vọng rồi.
Không giống với trước kia.
Thậm chí Đoan Mộc Tuyết còn cảm thấy ông trời đang giúp cô ta, bằng không… Làm sao lại mang Dạ Âu Thần đến trước mặt mình? Hơn nữa, còn trùng hợp mất trí nhớ.
Mà quan trọng nhất là, nhà họ Đoan Mộc và Uất Trì có thông lệ đính hôn.
/1898
|