CHƯƠNG 745: NHÀ HỌ UẤT TRÌ
Nhà họ Uất Trì.
Trước đây Hàn Minh Thư từng nghe nói, nhà Uất Trì là dòng họ xếp hàng thế giới, hơn nữa, đến bây giờ mà vẫn còn ông cụ lo liệu sắp xếp hết mọi chuyện gia nghiệp nhà họ.
Lúc cô còn đang là nhà thiết kế thì từng có dính líu chút quan hệ với nhà Uất Trì. Sau đó người hợp tác với cô vừa nhìn thấy là người của nhà Uất Thì thì mừng như điên lên, sau đó nữa là bắt đầu bài phổ cập khoa học cho cô.
Rất nhiều người biết chuyện đều nói rằng nhà Uất Trì vô cùng ghê gớm, nhưng ghê gớm thì có ghê gớm, nhưng đến bây giờ mà vẫn còn là một ông cụ xử lý chuyện gia nghiệp.
Mặc dù ông lão trông tuổi đã khá cao nhưng lại nhìn có vẻ rất rắn rỏi, đầu óc tinh tường khôn khéo, bất kể là kẻ nào hại ông ấy, hay là có ý nghĩ cướp đoạt với sản nghiệp của ông ấy thì đều bị ông ấy làm cho tàn phế.
Vào lúc Hàn Minh Thư còn đang cảm thấy nghi hoặc, thế là cô hỏi một câu, tại sao ông ấy cứ nhất quyết tự mình quản lý, chẳng lẽ ông ấy không có con cái gì sao? Hoặc nói là, không tìm được người đáng tin cậy?
Người hợp tác nói với cô rằng ông cụ nhà Uất Trì có một cặp con gái.
Nhưng hình như sau đó đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, hai chị em đồng loạt rời khỏi nhà Uất Trì, chỉ còn mỗi mình ông cụ ở lại trông coi gia nghiệp.
Chỉ có thể cảm thán rằng có người từ khi sinh ra đã có xuất phát điểm cao như thế, nhưng lại xem tiền tài chỉ như cặn bã. Chỉ tiếc thương cho các cô, điểm xuất phát thì thấp, chỉ có thể cố gắng mà chạy trên cuộc đua đường đời này. Một khi dừng lại sẽ bị người khác vượt qua ngay, sau đó giẫm đạp, bị người ta giẫm đạp rồi thì chỉ có thể ngước cổ nhìn theo mấy ông lớn này mà thôi.
Đang lúc Hàn Minh Thư nghe kể về việc hai cô con gái của nhà Uất Trì đều bỏ đi, mặc kệ hết chuyện gia nghiệp, cô cũng chỉ có thể cảm thán.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà thành ra như thế, là nguyên do gì mà có thể khiến hai cô con gái đều mặc kệ người cha đã lớn tuổi, cũng chẳng cần đến gia nghiệp nữa?
Lúc đó cô còn chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và những người đó rất rất xa, thật không ngờ đến hiện tại lại… Dạ Âu Thần thế mà lại có dính líu quan hệ gì đó với nhà Uất Trì.
Mà Tống Thiến và Tống Hân hóa ra lại là Uất Trì Thiến và Uất Trì Hân năm xưa.
Tất cả mọi chuyện này đều khiến cô không thể tưởng tượng nổi, làm người ta khó mà tin được.
Hàn Minh Thư cắn nhẹ môi dưới của mình, tư liệu trong tay cô bị vò lại đến mức biến dạng. Hàn Đông ở bên cạnh nhìn thấy hết, cũng không mở miệng nói gì.
Tô Cửu cũng hé miệng muốn nói gì đó với Hàn Minh Thư rồi lại thôi, Hàn Minh Thư đang ngồi trong xe nhưng lại đột nhiên đẩy cửa xe ra, sau đó mặc kệ, cứ cắm đầu chạy thẳng về phía trước.
Hai người hơi sững người, sau đó mới nhìn thấy phía trước cửa tòa cao ốc xuất hiện một bóng dáng cao gầy, gương mặt quen thuộc, trông đẹp trai sáng sủa, quanh người như có sự lạnh lẽo, đó hình như chính là Dạ Âu Thần?
Hóa ra Hàn Minh Thư vừa nhìn thấy anh nên mới đẩy cửa xe ra.
Hàn Đông và Tô Cửu nhìn nhau, cũng bước xuống xe theo.
Hàn Minh Thư nhìn thấy Dạ Âu Thần đầu tiên, cô lập tức xuống xe ngay, sau đó mới chạy về phía anh. Nhưng bước chân của cô lại không nhanh như Hàn Đông, rõ ràng đã đến gần Dạ Âu Thần như thế rồi, một bàn tay to lại bất ngờ xuất hiện tóm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.
“A.” Hàn Minh Thư hô lên, muốn giãy giụa.
“Quay về thôi.” Hàn Đông lại tóm cô trở về xe, Hàn Minh Thư vẫn tiếp tục giãy dụa muốn rút tay ra, cô nói: “Anh, anh buông em ra, buông em ra.”
Hàn Đông cau mày, nhưng không buông cô ra, đáp lại chỉ là giọng nói lạnh lùng: “Hiện tại cậu ta không biết em, em có đi qua tìm cậu ta cũng chẳng được gì hết.”
“Em không tin, mới qua bao lâu đâu chứ, anh ấy sao mà không nhận ra em được chứ, anh… anh buông em ra, em muốn đi hỏi anh ấy việc này.”
Hàn Minh Thư thấy anh trai vẫn không chịu buông tay, tàn nhẫn cúi đầu xuống cắn lên cánh tay anh ta.
Hàn Đông cũng không hề ngờ là cô lại đột nhiên dùng chiêu này, anh ta bị đau nên lập tức thả lỏng nắm tay, chỉ một giât sau Hàn Minh Thư liền chạy về phía Dạ Âu Thần.
Cô mặc kệ hết mọi thứ chạy về phía Dạ Âu Thần, đợi đến khi cô chặn lại được bước đi của Dạ Âu Thần, đứng vững ở trước mặt anh, Hàn Minh Thư đã thở hồng hộc.
Bước chân của Dạ Âu Thần vì sự xuất hiện bất ngờ của cô nên dừng bước.
Nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái tóc tai bù xù, hốc mắt đỏ ửng, cánh môi đã không còn chút màu máu, chân mày Dạ Âu Thần hơi cau lại.
Sau đó, anh đã xem cô thành những cô gái luôn nghĩ trăm phương nghìn kế bắt chuyện với anh mấy ngày nay.
Chỉ một giây sau, anh chuyển tầm mắt của mình đi nơi khác, đi vòng qua Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư: “…”
Cô sửng sốt mất năm giây rồi mới phản ứng lại, xoay người đuổi theo chặn trước mặt Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần không vui, cau mày hỏi cô: “Có việc gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Minh Thư trợn lên thật to.
Anh cau mày, trong con ngươi và cả trên mặt đều đang viết mấy chữ khó chịu không nhịn nổi, đúng thật là… không nhận ra cô sao?
Không!
Cô không tin!
Rõ ràng trước đây anh đã kề bên tai cô và nói những lời đường mật, nó hệt như chỉ mới vừa hôm qua mà thôi, cô và Bé đậu nành mỗi ngày đều đang chờ đợi anh trở về cơ mà.
Rõ ràng vào mỗi đêm anh đều sẽ bước vào giấc mơ của cô, triền miên cùng cô, thì thầm bên tai cô.
Bây giờ sao lại thế này, tại sao lại thành ra lãnh đạm thế này?
“Anh, anh không nhận ra em sao?” Khi cô hỏi ra những lời này, Hàn Minh Thư cảm giác như giọng nói của mình như đang run lên.
Câu hỏi này hình như đã khiến Dạ Âu Thần buồn cười, anh nhếch môi, cười cười trào phúng.
“Vị tiểu thư đây, xin hỏi tôi cần phải quen biết cô mới được sao?”
Dứt lời, anh vươn tay nắm lấy vài sợi tóc mềm mại màu đen của Hàn Minh Thư, vuốt vuốt trong tay, ánh mắt anh rơi vào đôi môi trắng bệch của cô, thản nhiên mở miệng nói: “Xem như là cô bắt chuyện với tôi thì cũng phải tìm được một lý do cho ra hồn chứ? Lần đầu tiên gặp mặt cô lại trông có vẻ điên cuồng như thế, cô đang cố ý hấp dẫn sự chú ý của cô sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
Bởi vì thái độ và cả lời nói của anh, sắc mặt Hàn Minh Thư càng trở nên trắng bệch.
Mắt thấy tay của anh ta còn đang vuốt lên mái tóc đen của mình, cả người đều là dáng vẻ thản nhiên như không, Hàn Minh Thư cảm giác như trái tim của mình như có một con dao đang cứa vào. Cô không hề nghĩ ngợi bắt lấy tay của anh, nói: “Anh đừng có làm loạn, mau quay về với em.”
Dạ Âu Thần vốn chỉ định vuốt vuốt tóc cô một chút, anh cảm thấy cách mà cô nàng bắt chuyện quá kỳ quái.
Những cô gái khác bắt chuyện với anh đều chỉ hận không khiến bản thân bày ra hết vẻ xinh đẹp.
Cô nàng này thì ngược lại, mặc đồ bình thường ở nhà thì thôi đi, đến cả trang điểm cũng không thèm, mặt hất lên trời, cả đầu tóc đều bù xù lôi thôi.
Cả một chút mỹ cảm cũng không có.
Khi tay cô nắm lấy tay mình, Dạ Âu Thần hơi sửng sốt, giống như có cảm xúc gì đó lạ lùng vì hai người nắm tay nhau mà truyền đến, chui thẳng vào trái tim của anh.
Tay anh như bị điện giật mà rút về, lùi về sau một bước, ghét bỏ nhìn vào cô gái trước mặt.
Trong mắt của anh đều là sự chán ghét quá rõ ràng, Hàn Minh Thư thấy mắt mình hơi cay cay.
“Anh đừng như thế nữa có được không?”
Cô gân cổ gào lên, nước mắt đã chảy ra, nằm lại trong hốc mắt, đôi mắt đẹp mở to, hình như là đang cố nhịn lại không để nước mắt rơi xuống. Chỉ thấy cô vừa chớp mắt thì những giọt nước mắt ấy như những hạt trân chân lăn xuống.
“Mấy ngày nay em vẫn luôn chờ anh, anh biết bọn em đã tìm anh bao lâu rồi không? Đi thôi, bây giờ chúng ta về nước nào.”
“Nhanh lên! Cậu Thần đang bị cô ta làm phiền kìa, mấy người nhanh chân lôi cô ta đi đi.”
Không biết là ai hô to như thế, cánh tay Hàn Minh Thư bị hai người đàn ông cao lớn tóm lấy, cô hơi hoảng hốt, nhìn vào Dạ Âu Thần.
“Cứu em, cứu em với…”
Giọng phụ nữ kêu cứu như tiếng động vật nhỏ yếu đuối gào thét, ánh mắt tuyệt vọng cầu xin sự cứu giúp từ người khác.
Dạ Âu Thần nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu sao lại cảm thấy hơi phiền não.
/1898
|