CHƯƠNG 738: TRANH ĐOẠT QUYỀN LỰC
Khi cuộc họp bắt đầu, Hàn Minh Thư giao bản hợp đồng cho Lang An giữ.
Bởi vì cô cầm nó trong tay cũng không tiện, Lang An không muốn quay về dưỡng thương, nên dứt khoát để anh ta đi cùng.
Sau khi sự việc giải quyết xong thì cô sẽ đưa anh ta đến bệnh viện để dưỡng thương.
Trong phòng họp.
Mọi người ở đây đều biết Hàn Minh Thư, dù sao thì lúc đám cưới của cô và Dạ Âu Thần cực kỳ chấn động, chưa kể thân phận của cô cũng không thấp, là một nhà thiết kế có tiếng, đồng thời còn là con gái của tập đoàn Hàn thị.
Nhìn thấy cô, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, bởi vì mọi người không ngờ cô sẽ xuất hiện ở cuộc họp này.
“Chuyện gì vậy? Đây không phải là Hàn Minh Thư của tập đoàn Hàn thị sao? Tại sao cô ta lại ở đây?”
Mấy người bọn họ thì thào với nhau.
“Không biết nữa, cô ta đến đây làm gì?”
Tên cầm đầu đứng dậy đi tới trước mặt Hàn Minh Thư.
“Hôm nay là cuộc họp nội bộ của tập đoàn Dạ thị, tôi e rằng cô đến đây không thích hợp lắm.”
Hàn Minh Thư dừng bước chân, nhìn vào mắt đối phương.
“Nơi nào không thích hợp?”
“Cô…” Ông ta nhìn Hàn Minh Thư bằng ánh mắt phức tạp: “Mặc dù mọi người đều biết mối quan hệ giữa cô và Dạ Âu Thần, nhưng cô không phải là thành viên cấp cao của tập đoàn Dạ thị, càng không phải là nhân viên của tập đoàn Dạ thị, cho nên đối với Dạ thị thì cô chỉ là người ngoài.”
“Nếu đã là người ngoài, vậy thì cô không đủ tư cách tham gia cuộc họp nội bộ của chúng tôi.”
“Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi! Người ngoài mà cũng muốn tham gia cuộc họp của tập đoàn Dạ thị sao?” Một giọng nói uy nghiêm đột nhiên vang lên ở lối vào, mọi người theo giọng nói đó nhìn sang.
Một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên xe lăn đang được người ta đẩy vào. Tuy rằng tuổi đã cao nhưng nhãn lực vẫn còn tốt, cộng thêm dáng vẻ gầy gò khiến ông ta có chút hung ác.
Lang An đứng phía sau Hàn Minh Thư, mi mắt giật giật, đây là… Ông cụ Dạ.
Người đẩy xe lăn không ai khác chính là Dạ Y Viễn.
Khi Dạ Y Viễn đẩy ông cụ Dạ vào cửa, ánh mắt của anh ta hướng về phía Hàn Minh Thư, bốn mắt chạm nhau trong không trung, Dạ Y Viễn cảm thấy ánh mắt Hàn Minh Thư có chút giễu cợt, còn có… thất vọng.
Thất vọng?
Dạ Y Viễn động đậy ngón tay, môi mỏng mím chặt.
Cô thực sự… Còn hy vọng với mình sao? Nếu không, làm sao có cảm giác thất vọng như vậy chứ?
Được thôi, thất vọng thì sao, anh ta vẫn phải đi trên con đường này.
Dạ Âu Thần đã chết rồi, đợi đến khi anh ta nắm được công ty, đến lúc đó anh ta sẽ tìm cách khiến cô giao trái tim mình cho anh ta.
Lời nói của ông cụ Dạ rất có trọng lượng, hai ba bảo vệ đi tới trước mặt Hàn Minh Thư.
Lang An biến sắc, anh ta nhịn cơn đau trên mặt lớn tiếng kêu lên: “Làm càn, đây là mợ Dạ, các người ai dám ra tay?”
Mọi người đều biết Lang An đã ở bên cạnh Dạ Âu Thần bao lâu rồi.
Lúc này nhìn thấy anh ta mặt mũi bị thương bảo vệ Hàn Minh Thư, bọn họ có chút không đành lòng, mấy người bảo vệ cũng không dám tiến lên nữa.
Ông cụ Dạ nghiêm nghị nói: “Lang An! Cậu cho rằng…Mợ Dạ còn quý hơn ông cụ Dạ tôi sao?”
“Ông cụ Dạ, Lang An có nói như vậy sao? Ông cụ Dạ bảo nhân viên bảo vệ đuổi mợ chủ ra ngoài, lẽ nào ngài cho rằng bọn họ trân quý hơn mợ chủ?”
Ông cụ Dạ: “Cậu!”
Mặt ông ta đỏ bừng lên vì tức giận.
Mọi người khi nhìn thấy cảnh này đều không khỏi nín thở.
Vị trí đó…
Thuộc về Dạ Âu Thần, không ai trong công ty dám ngồi vào vị trí đó ngoại trừ Dạ Âu Thần.
Mợ chủ Dạ này, đã chuẩn bị thế chỗ của cậu Dạ sao?
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán thì Hàn Minh Thư đã giang hai tay ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mọi người, giọng điệu rất khí phách.
“Tôi là vợ của Dạ Âu Thần, bây giờ anh ấy không có ở đây, vì vậy vị trí của anh ấy cũng nên do tôi ngồi. Vì các người đã nói đây là cuộc họp nội bộ quan trọng, vậy nên… tôi không thể vắng mặt. Cuộc họp hôm nay có nội dung gì? Bắt đầu đi.”
Cô ngồi ở đó, giọng nói và hơi thở trên người rất giống với Dạ Âu Thần, bình thường ông Trần luôn chống lại Dạ Âu Thần thì lúc này đột nhiên quát một tiếng: “Đúng vậy! Nói rất đúng! Bây giờ Âu Thần không ở đây, vậy để vợ cậu ấy đại diện cậu ấy, cũng giống nhau thôi, tôi đồng ý!”
Sau đó ông ta ngồi xuống trước.
Vị trí của ông ta rất cao, ông ta cũng là một người có tiếng nói trong công ty, cổ phần mà ông ta nắm giữ ngoài Dạ Âu Thần ra thì không ai bằng.
Thấy ông ta gật đầu đồng ý, rất nhiều người cũng ngồi xuống bày tỏ sự đồng tình.
Gần một nửa số người có mặt đã ngồi xuống, một nửa còn lại là người của chú Lâm.
Chú Lâm xoa xoa lòng bàn tay nhìn Hàn Minh Thư, trên mặt mang theo ý cười.
“Ông Trần, ông trở mặt cũng quá nhanh rồi. Mặc dù cô ta là vợ của Dạ Âu Thần, nhưng từ lúc nào Dạ thị chúng ta lại có cái đạo lý vợ tổ chức cuộc họp thay cho chồng, cô ta có hiểu chúng ta nói gì không? Nghe không hiểu, vậy lúc mấu chốt cô ta có thể đưa ra quyết sách sao? Vì sự sống còn của Dạ thị, ông đừng làm theo cảm tính nữa.”
Đáy mắt ông Trần hơi lung lay, ông ta đáp lại: “Sao nào? Trái tim ông hướng về người ngoài mà không cho phép tôi hướng về phía vợ của người ta? Câu cuối ông nói rất hay, liên quan đến sự sống còn sau này của Dạ thị, tôi đương nhiên phải thận trọng, bằng không…” Ông ta liếc mắt nhìn Dạ Y Viễn, như đang ám chỉ gì đó: “Một ngày nào đó, Dạ thị trở thành món đồ cho kẻ mưu mô chiếm đoạt, nhưng năng lực lại không đủ. Đến lúc đó Dạ thị chúng ta còn muốn giữ địa vị ở Mạc Thành sao? Tôi e rằng đến lúc đó sẽ không thể chen chân vào top ba.”
Những người cùng ngồi xuống với ông ta đều gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, năng lực của cậu Dạ không ai có thể sánh được.”
“Đúng vậy, tuy rằng cậu Dạ bình thường hơi đáng ghét một chút, nhưng chúng ta đều đã quen rồi. Chỉ cần cậu ấy có thể quản lý tốt Dạ thị, để cho tập đoàn Dạ thị hưng thịnh thì những chuyện này đều có thể bỏ qua.”
“Ông Lâm à, tôi khuyên ông không nên giúp cậu ta lộng hành. Bây giờ Âu Thần chỉ tạm thời mất tích, ông liền hợp tác với người ngoài, ông không sợ cậu Dạ trở về sẽ lột da ông sao?”
Ông Lâm: “… Sao ông có thể nói những lời này?”
Lúc này, Dạ Y Viễn lên tiếng.
“Mọi người, hãy nghe tôi nói một câu.”
/1898
|