CHƯƠNG 717: CHẠY TRỐN
Ầm ầm — Tia chớp như xé rách bầu trời.
Người vốn đang ngủ yên trên giường, nghe thấy tiếng sấm bỗng mở chăn ngồi bật dậy.
Đèn phòng đã tắt, mơ hồ chỉ nhìn thấy một bóng người sau khi từ trên giường ngồi dậy thì trực tiếp xuống giường, sờ soạng trong màn đêm đi về phía trước, đi tới bên cửa, sờ mó một chút, cuối cùng mở cửa.
Đèn hành lang khách sạn lập tức chiếu sáng căn phòng tối mịt, đồng thời cũng chiếu sáng khuôn mặt đã tẩy trang lại vẫn xinh đẹp tinh tế của Hàn Minh Thư.
Bước chân cô vừa bước ra, hai người đàn ông đã chặn trước mặt.
“Cô Hàn!”
Hàn Minh Thư có chút ngoài ý muốn nhìn hai người trước mặt, bờ môi tái nhợt khẽ nhúc nhích: “Các người…”
“Bên ngoài không an toàn, Hàn tổng dặn hai chúng tôi canh giữ trước cửa cô Minh Thư bảo vệ cô.”
Bảo vệ cô?
Bờ môi Hàn Minh Thư không nhịn được nhếch lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Là bảo vệ tôi, hay là giám thị tôi?”
Lời này khiến biểu cảm hai người đàn ông trở nên xấu hổ, nhìn nhau, một người trong số đó to gan hơn một chút bước tới: “Cô Minh Thư, Hàn tổng đương nhiên là muốn bảo vệ cô nên mới kêu chúng tôi canh giữ ở đây.”
Là giám thị, cũng là bảo vệ.
Giám thị cô, không cho cô ra khỏi cửa, bây giờ bên ngoài mưa to gió lớn, nếu cô chạy ra vào lúc này thì nhất định sẽ hại cơ thể, nhưng mà…
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, lạnh giọng nói: “Bất kể là có ý gì thì bây giờ các người cũng tránh ra, tôi có việc muốn ra ngoài.”
Hai người đàn ông: “…”
“Xin lỗi cô Minh Thư, Hàn tổng đã đặc biệt dặn chúng tôi, trước khi trời sáng, cô chỉ có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, không được ra ngoài.”
“Nếu tôi muốn ra ngoài thì sao?”
“Theo lý mà nói. Cô Minh Thư, bên ngoài trời tối như vậy, mưa gió lại to, dù cô ra ngoài thì cũng căn bản không nhìn thấy đường.”
“…”
Lời người đó nói khiến trái tim Hàn Minh Thư trực tiếp chìm xuống đáy cốc.
Đi đường cũng khó khăn sao?
“Tránh ra!” Hàn Minh Thư đang đứng bỗng vươn tay đẩy mạnh người trước mặt, tranh thủ lúc họ sững sờ, liền đi thẳng về phía trước.
“Cô Minh Thư!”
Hai người hồi thần, bước nhanh đuổi theo chặn cô lại.
“Cô Minh Thư, xin cô đừng khiến chúng tôi khó xử, đây thật sự là căn dặn của Hàn tổng, bên ngoài đang đổ mưa to, cô ra ngoài lúc này căn bản vô cùng khó khăn.”
“Không liên quan tới anh, buông tôi ra.”
Cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám sàm sỡ với cô.
Hàn Minh Thư là em gái được nâng trong lòng bàn tay của Hàn Đông tập đoàn Hàn thị, hơn nữa còn là bà chủ tương lai của tập đoàn Dạ thị, mặc dù trên hôn lễ…xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng chỉ cần Dạ Âu Thần quay về, địa vị của cô là không thể xoay chuyển.
Thấy sắc mặt anh ta khẽ xao động, Hàn Minh Thư lại nói: “Còn không mau thả ra.”
Người đàn ông còn đang do dự.
“Sàm sỡ.”
Hàn Minh Thư không nghĩ tới ý chí anh ta lại kiên định như vậy, dứt khoát hét to sàm sỡ, quả nhiên đối phương vừa nghe, sắc mặt biến đổi, lập tức buông tay cô ra.
Sau khi có được tự do, Hàn Minh Thư lập tức xoay người bỏ chạy, người đàn ông phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Cô xoay người liền chạy, cô chạy rất nhanh, lúc đến trước cửa thang máy, vừa khéo cửa thang máy đóng một nửa, cô không cần suy nghĩ liền trực tiếp chen vào.
Rầm!
Sau khi vào, cửa nhanh chóng đóng lại.
Người đàn ông đuổi theo điên cuồng ấn nút mở, nhưng đã không còn tác dụng gì, thấy số tầng dần đi xuống, anh ta chỉ đành bình tĩnh lại đi tới thang bộ bên cạnh.
Hàn Minh Thư đoán đối phương nhất định sẽ đi thang bộ đuổi theo mình, cho nên lúc thang máy đến lầu một, cô không chút do dự, trực tiếp xông tới đại sảnh khách sạn, mặc kệ người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, cô xông thẳng vào trong mưa gió.
Hạt mưa như hạt đậu đập vào trên người, lại có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Rõ ràng chỉ vừa vào đông, nhưng cảm giác…lại như đang trong mùa đông cực kỳ lạnh lẽo. Nhưng cảm giác như vậy không thể ngăn cản bước tiến của cô.
Cô chỉ muốn đến bờ biển, canh chừng, đợi anh trở về.
Lúc Hàn Đông nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới, kết quả lúc xuống lầu chỉ nhìn thấy một người, lại không nhìn thấy bóng dáng người còn lại.
“Người đâu?”
“Xin lỗi Hàn tổng, tôi không thể cản lại cô Minh Thư, cô ấy vào thang máy, lúc tôi đuổi xuống thì đã không thấy cô ấy nữa.”
Tô Cửu cũng bị đánh thức, lúc vội vàng chạy tới đầu tóc còn có chút rối, nhưng quần áo rõ ràng đã sửa soạn xong.
“Sao rồi? Cô Minh Thư đâu?”
Người đàn ông đó lặp lại lần nữa, ánh mắt Tô Cửu biến đổi, sau đó nhìn Hàn Đông, trực tiếp nói: “Hai người đi điều tra tin tức camera giám sát của khách sạn, hai người đi hỏi tung tích cô Minh Thư, những người còn lại, trực tiếp ra ngoài tìm, nhớ mang theo đèn pin, bên ngoài rất tối.”
Hành động của Tô Cửu rất nhanh, cho người chuẩn bị dù và đèn pin xong liền đi thẳng ra ngoài tìm.
Đêm rất sâu, mưa rất to.
Lúc Hàn Minh Thư chạy tới bên đường, nhìn thấy một chiếc taxi, cô giơ tay vẫy xe, taxi không để ý tới cô, lướt thẳng qua.
Cô nghĩ, đại khái do dáng vẻ này của cô quá thê thảm, sợ cô không trả nổi tiền xe nên không muốn chở cô đi.
Cũng có lẽ, cả người cô đều là nước mưa, sợ cô ngồi ướt xe của anh ta.
Nhưng Hàn Minh Thư không nản lòng, cô đương nhiên biết nơi này cách nơi đó rất xa, cô đi bộ không nổi, cho nên cô phải ngồi xe đi.
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng lại đợi được một chiếc xe.
Cô không ngừng vẫy tay, hi vọng xe có thể dừng lại.
Lần này, xe quả nhiên dừng lại, ông chú trong xe thò đầu ra nhìn cô.
“Muốn gọi xe?”
Giọng nói là giọng bản địa của họ, Hàn Minh Thư nghe không hiểu, chỉ đành dùng tiếng Anh biểu đạt mình muốn đi nơi nào, hỏi ông ấy có thể đưa cô đi không.
Cô vốn cho rằng ông chú có lẽ nghe không hiểu, ai biết ông ấy bỗng lộ ra nụ cười, dùng tiếng Anh giao lưu với cô, sau đó nhiệt tình để cô lên xe, còn dầm mưa nữa thì thật sự sẽ đông cứng.
Hàn Minh Thư cảm kích gật đầu, sau khi lên xe, liền làm ướt xe của ông ấy, cô vội nói xin lỗi, cực kỳ xấu hổ.
Ông chú nói không sao, nói mình đang làm việc tốt, xe ướt ngày mai lại lau là được, Hàn Minh Thư khen tiếng Anh của ông ấy rất chuẩn, ông ấy mặt đầy kiêu ngạo bày tỏ, đây là con trai ông ấy dạy ông ấy.
Bỗng, ông ấy lại phản ứng lại, hỏi cô.
“Cô đến bên XX làm gì? Theo tôi biết, nơi đó không phải nơi gì tốt lành.”
/1898
|