CHƯƠNG 568: KHÔNG BAO GIỜ LÀM THẾ
Hàn Minh Thư mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ hình như cô đang chìm trong biển lửa, ánh lửa thiêu đốt da thịt cô đến đau nhói, nhưng dù cô vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Thậm chí, cơ thể cô còn không ngừng chìm xuống, như sắp bị biển lửa nuốt chửng.
Cuối cùng, không biết sự mát mẻ từ đâu tới, đã bao trùm cô từ trong biển lửa, cuối cùng…
Biển lửa biến mất, cô lại chìm trong bóng tối.
Cô bị mùi thơm đánh thức, thậm chí cô còn chưa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, làm bụng cô đói đến cồn cào.
Lông mi Hàn Minh Thư khẽ run rẩy, rồi từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt Hàn Minh Thư là cách trang trí quen thuộc, cô liếc nhìn xung quanh, rồi xác nhận đây đúng là phòng của mình.
Cô lại nhắm mắt lại, hơi uể oải hít một hơi.
Sao cô cứ cảm thấy đầu mình như bị ai đó gõ mạnh vào, cực kỳ khó chịu.
Mùi đồ ăn thơm phức…
Tiểu Nhan không đi làm ư? Sao cô lại cảm thấy buổi sáng lúc cô thức dậy cô ấy đã gõ cửa phòng cô rồi, sau đó cô còn bảo cô ấy tới công ty trước đi, rồi cô sẽ đi làm sau.
Mấy giờ rồi?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư bỗng mở mắt ra, ngồi bật dậy, vươn tay cầm điện thoại đặt ở đầu giường.
Có lẽ là vì ngồi dậy quá gấp, nên Hàn Minh Thư cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt tối sầm, cả người không khỏi ngã xuống giường.
Đầu cô đập xuống chiếc gối mềm mại, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Cùng lúc đó một giọng nam trầm thấp vang lên, mang theo sự gấp gáp: “Em tỉnh lại rồi à?”
Giọng nói này…
Cô quen đến tận xương tủy.
Hàn Minh Thư lại mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Dạ Âu Thần.
Sao lại là anh?
Hàn Minh Thư tưởng mình nhìn thấy anh ở trong mơ, cô còn đuổi anh đi nữa.
Hóa ra không phải là mơ à?
Dạ Âu Thần thấy sắc mặt cô khó coi, thì mím môi mỏng vươn tay đỡ cô ngồi dậy, rồi kê một chiếc gối sau lưng cô, bất đắc dĩ nói: “Em ngốc à? Em mới tỉnh lại đã ngồi dậy gấp như thế.”
Dạ Âu Thần lại săn sóc tỉ mỉ như thế….
Đôi môi trắng bệch của Hàn Minh Thư khẽ mấp máy, định nói gì đó, nhưng Dạ Âu Thần lại cầm ly nước đã rót sẵn ở bên cạnh đưa cho cô: “Em uống nước đi.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô nhận lấy ly nước, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Dù anh săn sóc tỉ mỉ, nhưng lúc bảo cô uống nước, giọng điệu anh vẫn thuộc kiểu ra lệnh.
Người đàn ông này sinh ra đã có khí phách tướng lĩnh.
Hàn Minh Thư cũng khô miệng, nên uống nửa ly nước để thấm giọng và môi, rồi mới đưa ly nước cho anh.
Anh nhận lấy như thường lệ, rồi đặt xuống một bên, sau đó đứng dậy bưng chén cháo trên bàn bên cạnh tới cho cô.
Lúc nãy Hàn Minh Thư choáng váng, nhưng giờ đã hết rồi, nên cầm điện thoại lên xem, giờ vẫn chưa tới giờ tan tầm buổi trưa, nên chắc Tiểu Nhan chưa về nhà.
Vậy chén cháo trên bàn bên cạnh từ đâu ra?
Anh nấu à?
Hàn Minh Thư cứ thế nhìn Dạ Âu Thần bưng chén cháo tới gần mình bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi anh ngồi xuống trước mặt cô, múc một muỗng cháo lên thổi nguội, rồi đưa tới miệng cô.
“…” Hàn Minh Thư không dám ăn, mà chỉ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dạ Âu Thần rất thông minh, nên nhanh chóng nắm được thông tin từ trong mắt cô, khẽ nhếch đôi môi mỏng nói: “Chén cháo này là tôi bảo đầu bếp trong nhà nấu rồi mang tới, nên em đừng sợ tôi sẽ hạ độc hại chết em.”
Hàn Minh Thư: “…”
“Nào!” Anh đưa muỗng cháo tới gần miệng cô: “Em há miệng ra đi!”
Hàn Minh Thư: “Tôi không phải con nít!”
“Nhưng em bị bệnh.” Ánh mắt và hành động của Dạ Âu Thần đều cố chấp, như thể Hàn Minh Thư có nói gì anh cũng sẽ không thay đổi.
Đây là lần đầu tiên, anh tự tay đút cho cô ăn.
Sao cô lại cảm thấy kỳ lạ thế này? Hàn Minh Thư có nghĩ thế nào cũng không thấy quen, nên ngoảnh mặt đi, không muốn ăn muỗng cháo này.
Thấy cô ngang bướng như thế, đáy mắt đen láy của Dạ Âu Thần xuất hiện tia tức giận, rồi vươn tay bóp cằm cô ngay, ép cô ngoảnh mặt lại đây.
“Em nghe lời đi.”
Cằm Hàn Minh Thư bị anh bóp rất mạnh, cô vùng vẫy một lúc nhưng không thể thoát khỏi, nên tức giận nói: “Anh buông tôi ra, tôi không cần anh đút.”
Dạ Âu Thần mím chặt môi mỏng thành đường thẳng, ánh mắt tràn đầy ý lạnh.
“Em nhất định phải chống đối tôi thế à? Vì tôi đút cho em nên em không muốn ăn?”
“Không phải.” Hàn Minh Thư lắc đầu nói: “Tôi chỉ không quen khi được người khác đút đồ ăn, tôi đâu phải con nít, tôi tự có tay để ăn.”
Nhưng Dạ Âu Thần lại cảm thấy, cô đang chống đối mình, vì từ đầu đến giờ, mọi hành động của cô đều chống lại anh, nên giờ cũng thế, cô đã yếu ớt thế này rồi.
“Không quen? Vậy thì bắt đầu từ hôm nay em sẽ quen!”
“Dạ Âu Thần, anh bị bệnh à? Sao tôi phải quen chứ?” Hàn Minh Thư hơi tức giận, đôi mắt xinh đẹp đầy lửa giận.
Dạ Âu Thần cười khẩy, dần bóp chặt cằm cô, giọng nói cũng thâm trầm hơn.
“Em cảm thấy tôi bị bệnh? Vậy giờ người đang bị bệnh nằm trên giường là ai? Em ngốc đến nỗi ngay cả bản thân cũng chăm sóc không xong, mà còn không biết xấu hổ nói mình không phải con nít? Em như vậy thì làm sao chăm sóc con trai em được?”
Mới nãy Hàn Minh Thư còn đang cực kỳ tức giận, bỗng nhất thời biến sắc khi nghe thấy câu nói này, cô mở to mắt nhìn Dạ Âu Thần.
“Sao, sao anh lại biết?”
Sao anh lại biết cô có con trai…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Minh Thư càng trở nên trắng bệch: “Anh điều tra tôi? Dạ Âu Thần, không ngờ anh lại không tuân thủ cam kết?”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì ánh mắt hơi ảm đạm, nụ cười cũng hơi tự giễu.
“Quả nhiên trong mắt em, tôi là hạng người không tuân thủ cam kết như thế. Minh Thư, đến khi nào em mới có tin tưởng tôi dù chỉ một chút?”
“Vậy còn anh?” Hàn Minh Thư lớn tiếng nói: “Anh muốn tôi tin tưởng anh, vậy anh đã làm những gì để tôi có thể tin anh đây? Trong lòng anh vẫn chưa hiểu rõ những tổn thương anh đã gây nên cho tôi năm đó à? Rõ ràng anh đã đồng ý không điều tra tôi rồi, thế mà giờ anh lại làm ngược lại! Anh còn dám mở miệng bảo tôi tin tưởng anh!”
Tâm trạng của cô rất kích động, Dạ Âu Thần cũng chẳng tốt hơn là bao, nên phản bác lại.
“Lúc vào nhà đổi giày, tôi chỉ vô tình phát hiện ra trong đó đều là giày bé trai. Sao nào, em tưởng tôi là thằng ngốc, hay em đã đánh giá thấp bản thân?”
Hàn Minh Thư vốn đang lửa giận ngút trời, nhưng sau khi nghe Dạ Âu Thần nói chỉ nhìn thấy giày bé trai mới phát hiện cô có con trai, thì nhất thời đã bị một chậu nước lạnh dập tắt ngay.
Cô hóa đá tại chỗ, thấy ánh mắt và nét mặt của Dạ Âu Thần đều toát lên vẻ tổn thương.
Giờ không khí bỗng tĩnh lặng, Hàn Minh Thư có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình.
Một lúc sau, Dạ Âu Thần mới chịu thua, rũ mắt xuống.
“Em đừng giận nữa, tôi đã nói không điều tra em, thì sẽ không bao giờ làm thế. Dù có người mang tài liệu điều tra tới trước mặt tôi, tôi cũng không xem, nên giờ em có thể ăn được rồi chứ?”
Dáng vẻ nghe lời này…
Vành mắt Hàn Minh Thư đỏ lên, cô tức giận hất tay Dạ Âu Thần ra, tiện thể trút giận đập vỡ chén cháo trong tay anh.
“Cút, anh mau cút ra khỏi đây cho tôi!”
/1898
|