CHƯƠNG 558: RẤT GHEN
Đây là lần đầu tiên Dạ Âu Thần bước vào nơi riêng tư của Hàn Minh Thư.
Anh từng nghe Lang An điều tra nói căn nhà này do Hàn Minh Thư đứng tên, là tài sản riêng của coo.
Cho dù khi đó Dạ Âu Thần rất khen ngợi năng lực làm việc của cô trong công ty anh, cũng đoán được nếu cô nghiêm túc làm việc thì hiếm có ai có thể theo kịp cô.
Lúc trước là do cô thiếu tự tin, nhưng khi cô đã có lòng tin với bản thân rồi, có lẽ cô sẽ là người nổi bật sáng chói nhất.
Cho nên bây giờ Dạ Âu Thần cũng không mấy kinh ngạc với thành tựu của cô, giống như tất cả những thứ này đã nằm trong dự đoán của anh rồi.
Anh đứng ở khu vực để tủ giày cởi giày ra, thấy Hàn Minh Thư không để ý đến anh mà bước nhanh vào trong nhà, hơi cong môi mỏng lên, sau đó khom người tự mở tủ giày ra, bỏ giày anh vào trong.
Nhìn lướt qua, khi nhìn thấy một đống giày trẻ em bày trên tầng cao nhất thì Dạ Âu Thần sửng sốt.
Đây là của con cô đúng không? Đứa nhỏ… mềm mại gọi cô là mami trong điện thoại.
Lúc trước còn chưa biết là con trai hay con gái, bây giờ sau khi nhìn thấy mấy đôi giày này, Dạ Âu Thần lập tức xác định giới tính của đối phương.
Xem ra là một đứa con trai.
Dạ Âu Thần rũ mắt xuống, không ngờ cô vẫn ngốc như thế, không ngờ lại sinh một đứa con trai vì tên chồng cũ cặn bả kia.
Khóe mắt đột nhiên nhìn thoáng qua tầng dưới cùng của tủ giày còn đặt một đôi dép đi trong nhà size lớn dành cho đàn ông, mặt Dạ Âu Thần lập tức trầm xuống, đáy mắt trở nên lạnh như băng.
Anh yên lặng trong một chốc, trở tay đống cửa phòng lại, sau đó đi chân trần bước vào.
Vừa đúng lúc này, Tiểu Nhan vừa lau tóc vừa bước xuống lầu.
Cô thừa dịp Hàn Minh Thư đi ra ngoài mà đi tắm, lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ in hình phim hoạt hình, tóc ướt nhẹp rối bời, vừa đi vừa nói: “Minh Thư, không phải cậu mới về sao? Tớ nghe thấy tiếng động, sao lại…”
Câu nói tiếp theo lập tức dừng lại, Tiểu Nhan trừng mắt nhìn người đang đi phía sau Hàn Minh Thư.
Cơ thể cao to mang theo khí thế mạnh mẽ bức người, đáy mắt anh đầy sương lạnh, lập tức bao phủ xung quanh.
“Tớ tớ tớ nhìn lầm rồi sao Minh Thư?” Tiểu Nhan nhìn Dạ Âu Thần vô cùng đẹp trai đi phía sau, lắp bắp hỏi.
Nếu như không nhìn lầm thì sao Hàn Minh Thư chỉ đi siêu thị một chuyến mà đã dẫn theo một người đàn ông về rồi.
Hơn nữa người đàn ông này không phải ai khác, mà chính là Dạ Âu Thần cô luôn tránh như tránh tà.
Hàn Minh Thư mím môi, nhỏ giọng nói: “Không nhìn lầm, cậu mau đi sấy tóc đi, đừng để bị cảm.”
Nghe cô nhắc, Tiểu Nhan mới phát hiện ra cô còn đang mặc đồ ngủ, theo bản năng cúi người xuống rồi nói: “Tớ lên lầu trước, hai người nói chuyện đi!”
Nói xong Tiểu Nhan lập tức xoay người vội vàng chạy lên lầu.
Hàn Minh Thư nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, hơi nghiêng mặt ra sau hỏi: “Anh uống gì?”
Đằng sau truyền đến một giọng nói lạnh băng.
“Gì cũng được.”
Hàn Minh Thư nhịn không được nhíu chặt mày khi nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng kia, cái tên này bị gì thế? Rõ ràng khi nãy mở cửa bảo anh vào thì trong mắt anh còn đầy vẻ trêu chọc, sao chỉ mới mấy giây đã thay đổi sắc mặt rồi?
Hay là nên nói là quay về như bình thường nhỉ?
Thôi, quan tâm anh làm gì, dù sao anh luôn giữ bản mặt như núi băng.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại nói thêm: “Anh tự tìm chỗ ngồi đi.” Rồi lập tức xoay người đi vào phòng bếp.
Cô mở tủ lạnh ra, nhìn đống đồ ăn vừa mới dọn được một nữa, nghĩ đến mấy thứ này đều là do anh sửa soạn lại trong bóng tối rồi mang lên giúp cô, không khỏi thở dài.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh đi theo phía sau làm cô hoảng sợ, Hàn Minh Thư lại lập tức giận dữ, lấy nước đá đặt ở ngăn dưới cùng ra rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Dạ Âu Thần vẫn đứng ở đó, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, hơn nữa còn đi chân trần.
Chân của con trai rất lớn, đứng trên thảm nhà cô trông có hơi kỳ quá.
Hàn Minh Thư đi qua, nhìn lướt qua chân anh hỏi: “Sao anh không mang dép lê?”
Dạ Âu Thần đang hừng hực lửa giận, trong mắt lạnh lùng, cười nhạo đáp trả: “Chỗ này có dép tôi có thể mang sao?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Không phải ở tầng dưới cùng của tủ giày có một đôi anh mang vừa sao? Lúc nãy tôi nghe anh mở tủ giày ra, không lẽ anh không thấy sao?”
Cô còn không biết xấu hổ nhắc đến nó?
Hơi thở trên người Dạ Âu Thần lại càng lạnh hơn.
Hàn Minh Thư nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, nhìn hai chân anh cảm thấy không quen, thấy anh không trả lời, cô cứ tưởng rằng anh không thấy thật, đặt nước đá lên bàn rồi đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Tôi đi lấy cho anh.”
Lúc đi ngang qua người anh, lại bị Dạ Âu Thần nắm chặt tay.
“Anh làm gì?”
Hàn Minh Thư không hiểu ngước mắt nhìn anh, theo bản năng định hất tay anh ra.
Dạ Âu Thần mím chặt đôi môi mỏng thành một đường thẳng, dưới đáy mắt của đôi mắt đen láy đầy vẻ tàn bạo, anh dùng ánh mắt sắt bén nhìn cô, một lúc lâu sau mới khẽ mở đôi môi mỏng.
“Không cần.”
Giống như là muốn giải đáp thắc mắc của cô, anh lạnh lùng trào phúng cong môi: “Tôi không mang dép mà người khác đã mang rồi.”
Hàn Minh Thư: “…”
Ngay từ đầu Hàn Minh Thư còn tưởng rằng anh lại lên cơn bệnh thích sạch sẽ, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại một lúc mới cảm thấy không đúng. Chờ đến khi cô nhì thấy cơn giận dữ dưới đáy mắt Dạ Âu Thần, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện ra… cái tên này lại đang ghen.
Vốn dĩ khi mở cửa bảo anh vào, anh vẫn còn rất bình thường, kết quả sau khi mở tủ giầy ra thì hơi thở lập tức trở nên lạnh lùng, lúc đó Hàn Minh Thư còn đang bực bội không biết là có chuyện gì, nghĩ thầm sao người này lại thay đổi sắc mặt nhanh đến thế, ai ngờ.
Không ngờ là sau khi anh nhìn thấy đôi dép lê dành cho nam kia rồi ghen?
Có hơi buồn cười, lại cảm thấy người đứng đối diện hơi ngốc.
Không phải anh luôn rất thông minh sao? Rõ ràng khi đối phó với mấy tên cáo già trên thương trường còn rất lý trí, nhưng mà sao khi đến trước mặt cô thì anh giống như một người cực kỳ dễ xúc động, không có tí kinh nghiệm gì hết vậy?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư buột miệng đáp lại: “Cái gì mà người khác từng mang chứ? Đó là dép anh tôi thay khi đến đây.”
Vừa mới nói xong, hai người lập tức ngẩn ra.
Hàn Minh Thư sững sờ là vì không ngờ cô lại đi giải thích.
Mà Dạ Âu Thần lại sửng sờ vì không ngờ anh lại bị lửa giận làm mụ mị đầu óc, quên mất chuyện cô còn có một tên anh trai vô cùng đáng ghét.
Đúng vậy, đây là nhà của cô, Hàn Đông chắc chắn sẽ đến, chuẩn bị một đôi dép nam ở đó cũng rất bình thường.
Sau khi nghĩ như thế, ngọn lửa bực bội trong lòng Dạ Âu Thần đã biến mất đi rất nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn không nhịn được lạnh lùng nói: “Cho dù là anh của em cũng không được, em cũng đâu phải không biết, tôi có bệnh thích sạch sẽ.”
Hàn Minh Thư hơi tức giận nhìn anh, cười lạnh ha hả: “Thì ra tổng giám đốc Dạ còn có bệnh thích sạch sẽ à, chỉ sợ căn nhà này của tôi chỗ nào cũng đầy bụi bậm, không biết anh có muốn đi ra ngoài không?”
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô: “Tôi chỉ có bệnh thích sạch sẽ với người khác, không có đối với em, em biết rõ điều này mà.”
Anh nhìn chằm chằm vào môi cô, không hiểu sao Hàn Minh Thư lập tức nhớ đến nụ hôn trong bóng tối khi nãy.
Không hiểu sao mặt cô lại nóng bừng.
Đứng vậy, rõ ràng anh có bệnh thích sạch sẽ, nhưng mà sao khi anh hôn cô lại không cảm thấy bẩn chứ? Còn cứ luôn ôm chặt cô hôn sâu.
/1898
|