CHƯƠNG 531: CÀNG MUỐN CƯỠNG CẦU
Vào ngày thứ hai, Hàn Minh Thư ngủ dậy, hai mắt sưng như mắt ếch, lúc Tiểu Nhan đối diện trực tiếp với cô còn bị làm cho sợ hết hồn.
“Con mẹ nó, cậu làm cái gì vậy? Mắt sưng thành thế này…”
Hàn Minh Thư không đáp lời cô mà lấy khăn bông nhúng vào nước lạnh, sau đó vắt kiệt nước, đắp lên mắt rồi ấn nhẹ.
“Làm vậy không có tác dụng gì đâu” Tiểu Nhan bất lực nhìn bóng lưng gầy gò của Hàn Minh Thư, đau lòng nói: “Tớ thấy kể từ khi về nước đến nay cậu chưa từng cười lấy một lần, sớm biết cậu thế này, ban đầu chúng ta không nên trở về.”
“Không” Hàn Minh Thư vẫn đang đắp khăn lên mắt, phủ nhận lời nói của cô: “Tại sao tớ không nên trở về? Đây là nơi tớ lớn lên, tớ trở về cũng không ảnh hưởng gì đến ai.”
“Nhưng… Cậu không vui.
Tiểu Nhan chỉ có thể nói câu sau trong lòng.
“Không sao” Hàn Minh Thư lại cười: “Tớ không sao, cậu không cần lo lắng cho tớ, đã năm năm trôi qua, tớ còn sợ không trụ được qua cái thời kỳ này hay sao?”
Tiểu Nhan thầm oán trong lòng.
Cô trở lại sau năm năm, nhưng mỗi ngày đều trải qua cuộc sống như thế nào?
Điên cuồng lao vào sự nghiệp thiết kế, ngày nào cũng mệt như chó về nhà lăn ra ngủ, sau này bé Đậu Nành lớn lên một chút, đau lòng ôm mẹ một cái mới khiến cho con người này khôi phục lại lý trí.
Những năm này Tiểu Nhan nhìn Hàn Minh Thư đều cảm thấy đau lòng.
Giờ khi về nước, lại thấy cô phiền muộn vì chuyện của Dạ Âu Thần, nỗi bất bình của Tiểu Nhan đối với Dạ Âu Thần ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
Tên đàn ông xấu xa!
Hồi đó làm tổn thương Minh Thư, giờ cũng không định để cô yên.
Cho rằng làm tổng giám đốc Dạ Thị thì ngon lắm à!
Chờ cô gặp được, nhất định sẽ lăn chết anh ta.
Sau khi Tống Thiến mở cửa phòng làm việc liền nhìn thấy Dạ Âu Thần đang nhíu mày ngồi trên ghế, rõ ràng động tác của bà ta rất lớn, nhưng tâm trí của người nào đó đang treo ngược cành cây.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày qua, khóe môi Tống Thiến giật giật.
Bà ta chậm rãi bước tới, sau đó đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống ghế sô pha cách Dạ Âu Thần không xa, bắt đầu pha cà phê cho mình.
Có lẽ tiếng nước khiến Dạ Âu Thần hoàn hồn, ngước mắt lên đã thấy Tống Thiến đang ngồi trên sô pha uống cà phê liền nhíu mày.
“Sao dì lại ở đây?”
Tống Thiến liếc nhìn anh, buồn cười uống thêm một ngụm cà phê, không để ý đến anh.
“Dì vào lúc nào thế?” Dạ Âu Thần càng cau mày hơn.
“Lúc tâm hồn cháu đang treo ngược cành cây” Tống Thiến cười nhẹ, sau đó lại đặt cốc cà phê xuống bàn, tiếng va chạm giữa đồ sứ và mặt bàn phát ra âm thanh nhẹ, Tống Thiến tiếp tục: “Làm sao? Không phải lúc này tổng giám đốc Dạ nên giải quyết công việc sao, thế mà lại ngồi thất thần trong phòng làm việc. Chẳng lẽ đang nghĩ cách lấy lòng phụ nữ?”
Dạ Âu Thần không vui nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt bản ra tia ác liệt.
Hai tay Tống Thiến khoanh trước ngực, liếc nhìn anh.
“Mặc dù biết những lời này rất khó nghe, nhưng trông bộ dáng cháu thế này, dì vẫn phải nói với cháu, đừng cưỡng cầu”
“Dì nói cái gì?” Câu này giống như đụng phải cái vẩy ngược của Dạ Âu Thần, lông mày của anh lập tức cau lại.
*Dì có thể nhìn ra có lẽ con bé vẫn còn tình cảm với cháu, nhưng nó sẽ không bao giờ ở bên cháu nữa.”
Những lời này khiến lông mày của Dạ Âu Thần khóa chặt lại, đôi môi mỏng cũng mím chặt, ánh mắt không hài lòng nhìn Tống Thiến.
Tống Thiến đứng dậy nói: “Thấy lời của dì không lọt tai đúng không? Không muốn nghe? Nhưng đó là sự thật.”
“Cái gì là sự thật cơ?” Dạ Âu Thần lạnh lùng hỏi, mím môi mỏng.
“Sự thật là con bé không muốn ở bên cháu thêm một lần nữa, cho dù cháu có bỏ ra bao nhiêu đi chăng nữa”
“Vì sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Dì hiểu cô ấy như vậy? Ngay cả lời này cũng nghĩ ra được?”
Thấy anh nhếch mép, Tống Thiến cũng cười lạnh một tiếng: “Dì cũng là phụ nữ, cháu hiểu phụ nữ hơn dì hả?”
Dạ Âu Thần không nói nữa, nhưng thái độ rất lạnh lùng, anh hiến nhiên không muốn buông tay.
Hôm nay Tống Thiến đến đả thông tư tưởng cho anh, dĩ nhiên sẽ không dừng lại như vậy, dứt khoát tiến thêm một bước.
“Hồi đó cháu nghĩ tại sao mẹ cháu lại một mình sinh ra cháu?”
Dạ Âu Thần: “…”
Nhắc đến mẹ, ánh mắt anh chợt lóe lên đau nhói.
Đã bao năm trôi qua nhưng mẹ vẫn là cây kim trong lòng anh.
Khi nghĩ đến mẹ, anh đặc biệt ghét người nhà họ Dạ, đặc biệt anh hận mình tại sao lại mang dòng máu của nhà họ Dạ.
“Năm đó người theo đuổi mẹ cháu không ít, nhưng bà ấy vì cháu mà không tái hôn với bất kỳ ai, hơn nữa ngay cả khi không phải vì cháu, bà ấy cũng sẽ không bao giờ tái hôn. Cháu có biết tại sao không?”
Dạ Âu Thần: ‘.. “
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì sao? Cháu có hiểu những gì dì nói không? Chỉ có 10% cơ hội, cháu vẫn tiếp tục ngu ngốc lao vào sao? Cháu không còn trẻ nữa, không có thời gian để lãng phí như thế”
“Ha” Dạ Âu Thần buồn cười liếc nhìn dì nhỏ của mình: “Rõ ràng dì là dì của cháu, ngay cả tính khí của cháu thế nào còn không biết? Đừng nói là 10%, cho dù chỉ là 0,1%, cháu cũng sẽ cưỡng cầu bằng được. “
Tống Thiến: Dạ Âu Thần: “Cuộc đời này của cháu nếu không phải cô ấy thì không thể”
“Cháu đúng là hết thuốc chữa!” Tống Thiến không khỏi hung hăng chửi bới: “Bây giờ cháu làm bộ dạng thâm tình cho ai xem? Nếu cháu thật sự không phải con bé thì không thể, tại sao năm đó lại làm ra chuyện kia? Dì nghe Lang An kể, người ta van xin được gặp cháu, nhưng cháu lại bỏ rơi một người phụ nữ có thai trong đêm mưa”
Nhắc đến sự việc đó, trên mặt Dạ Âu Thần hiện lên vẻ đau khổ, nghiến răng nói: “Năm đó không giống, cháu bị lừa gạt, cháu cho là.. “
/1898
|