CHƯƠNG 520: ĐÚNG LÚC
Sau khi hai bên ngồi xuống, Tiểu Nhan vẫn đứng sau lưng Hàn Minh Thự, lộ vẻ cảnh giác với Lâm Ân Ân.
Cô nhìn chằm chăm vào cô ta, sợ Lâm Ân Ân sẽ tự nhiên đứng dậy móc thứ gì đó trong túi ra giội vào Hàn Minh Thư.
Lần trước có Dạ Âu Thần ở đây, lần này không có, nếu như xảy ra chuyện gì thì ai có thể cản cho Hàn Minh Thư chứ?
Vì vậy cô muốn bảo vệ cho Minh Thư.
Với ánh mắt rực lửa của cô, vì thế mà Lâm Ân Ân thấy kì lạ quay ra nhìn cô một chút rồi phàn nàn nói: ‘Ánh mắt của cô là sao đây? Tôi đã nói là sẽ không ra tay với cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ bị sấm đánh, tôi đã thề độc rồi đó, cô còn chưa tin tôi sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
Tiểu Nhan: “Thôi, ai sẽ tin vào lời thề của cô chứ? Hơn nữa trước kia cô làm ra loại chuyện này, ai dám tin cô đã thay đổi chứ, cũng chỉ có Minh Thư của chúng tôi khoan dung độ lượng mới bỏ qua cho cô.”
Cô nói chuyện không nể nang gì, Lâm Ân Ân bị Tiểu Nhan chửi mà mặt xanh lét một lúc, Hàn Minh Thư không định ngăn cản, vẻ mặt bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh này.
Lâm Ân Ân tức vô cùng, nhưng cuối cùng vận không chịu được liền hừ lạnh một tiếng: “Cô muốn nói gì thì nói, tôi không cản cô nữa, tôi chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mọi thứ.
Nói xong cô ta đứng lên, nhìn Hàn Minh Thư phía đối diện.
Đột nhiên Tiểu Nhan lại quá lên: “Cô muốn làm gì? Cô..”
Kết quả, cô phải kinh ngạc đến trừng to mắt.
Bởi vì Lâm Ân Ân đang đứng thẳng thì đột nhiên cúi đầu trước Hàn Minh Thư, eo kia cũng theo đầu mà cong xuống, lộ ra vẻ chân thành.
Ngay cả mẹ Lâm cũng bị động tác này của cô ta làm cho giật mình, có chút ngẩn ra nhìn cô ta, rõ ràng hai người vừa thương lượng với nhau xong.
“Xin lỗi,vì hành vi không đúng của tôi trước đây, xin lỗi cô, tôi hứa với cô, về sau sẽ không làm như vậy nữa. Vì nó đã ảnh hưởng đến cô, cho nên tôi nguyện ý đáp ứng điều kiện của cô, bất luận cô nói gì thì tôi làm đó!”
Tiểu Nhan sợ đến ngây người, không nghĩ tới Lâm Ân Ân lại nghĩ thông suốt như vậy.
Ánh mắt mẹ Lâm rất yên tâm: “Cô Hàn, Ân Ân lần này là thành tâm thay đổi, lần… lân này sau khi về, đã tảm rửa rồi lôi tôi đi mua đồ, nói là muốn đến xin lỗi cô. Trước kia, là Ân Ân ương ngạnh, bây giờ nó đã thay đổi cẩn thận rồi”
Ánh mắt Hàn Minh Thư nhàn nhạt nhìn đối phương, giống như không vì hành động này của Lâm Ân Ân mà cảm thấy bất ngờ.
Vẻ bất động như dáng núi khiến mẹ Lâm nhận thấy trong nháy mắt.
Cử chỉ của hai người quả thật là không cùng một cấp độ.
Với lại… Tuy con gái của bà ta xinh đẹp thật, nhưng Hàn Minh Thư cũng đẹp không kém Lâm Ân Ân, ngược lại cô còn có khí chất hơn.
Loại khí chất này, là tự bản thân rèn luyện mà kết tinh qua năm tháng.
Có thể nói, những gì có trên người Hàn Minh Thư, thì Lâm Ân Ân đều không có.
Mà thứ phấn chấn trên người Lâm Ân Ân cũng chính là thứ mà Hàn Minh Thư không có.
Nếu như Hàn Minh Thư quen Dạ Âu Thần từ trước, vậy thì anh có thể đã nhìn thấy được vẻ tràn đầy năng lượng của Hàn Minh Thư, lúc đó… sẽ càng yêu Hàn Minh Thư nhiều hơn.
Nghĩ tới đây, trong lòng mẹ Lâm đã quá rõ ràng.
“Nếu như không tha thứ cho cô, bây giờ cô cũng sẽ không có cơ hội đứng trước mặt tôi. Đồ vật thì tôi không cần, về phần điều kiện, tôi chỉ hi vọng sau này… cô đừng quấy rầy cuộc sống của tôi là được.”
Lâm Ân Ân: “Cứ vậy sao?”
“Sao?”
“Cô thế mà… không mượn cơ hội này để làm khó tôi sao? Dù sao, trước kia tôi luôn muốn hủy hoại cô”
Hàn Mimh Thư cười nhạt một tiếng: “Thứ nhất, người bị tổn thương là anh Dạ, không phải tôi. Thứ Hai, tôi đã tha thứ cho.
cô, nếu còn gây khó dễ thì không phải là hành vi của người chính trực.
Cô càng khoan dung độ lượng, Lâm Ân Ân cảm thấy đứng trước mặt cô lại càng nhỏ bé hơn.
“Được rồi, thua cô, tôi tôi cũng xem như là cam tâm tình nguyện. Điều kiện cô nói tôi cũng đáp ứng, có điều… nếu như cô nhất quyết không về với anh ấy… tôi cũng sẽ cố gắng dùng những cách đàng hoàng để cạnh tranh với cô.”
Hàn Minh Thư hơi ngạc nhiên một chút, ngước lên nhìn Lâm Ân Ân.
Cô ấy muốn mình cùng cạnh tranh để có Dạ Âu Thần sao?
“Tôi biết, chuyện lần này hoàn toàn là nhờ cô, người bên đó tôi sẽ tự đi cảm ơn, còn quà bên này cô cần phải nhận lấy”
Mẹ Lâm mang quà để lên mặt bàn, sau đó kéo tay Lâm Ân Ân: “Lần này rất cảm ơn cô Hàn, vậy tôi với Ân Ân đi trước, không quấy rầy cô nữa.”
Nói xong, mẹ Lâm lôi Lâm Ân Ân ra khỏi văn phòng.
Lâm Ân Ân quay đầu nhìn Hàn Minh Thư một chút, âm thanh ngày càng lớn dần: “Mấy đồ này đều là tôi tự mình chọn, là thành tâm nhận lỗi, nếu cô không nhận chính là xem thường Lâm Ân Ân này…
“Thôi im đi nào…
Hai người đã ra khỏi văn phòng.
Hàn Minh Thư nhìn về phía Tiểu Nhan, vẻ mặt sững sờ của Tiểu Nhan vẫn còn đó, mãi lúc Hàn minh Thư nheo mắt nhìn cô, Tiểu Nhan mới phản ứng lại.
“A, tớ lập tức đi tiễn bọn họ đây”
Mọi người đi, Hàn Minh Thư mới quay lại trước bàn làm biệc của mình.
Cô rất mệt, vẫn là nên nghỉ trưa một chút..
Thế là Hàn Minh Thư thu dọn tài liệu, đi vào phòng nghỉ.
Cả ngày làm với lịch trình bận rộn, đợi đến thời gian, Hàn Minh Thư cùng Tiểu Nhan đi đón bé Đậu Nành về, Hàn Minh Thư mệt mỏi cả một ngày, về đến nhà vừa cởi giày cao gót ra liền ngã lên ghế salon.
Vừa nằm xuống thì điện thoại đã kêu lên.
Hàn Minh Thư liền lấy ra nhìn qua, là Dạ Âu Thần nhắn.
{Khi nào tới?} Hàn Minh Thư: Người này, cứ như là canh thời gian để gửi tin nhắn cho cô?
Hàn Minh Thư lười nhắn lại, trực tiếp để điện thoại sang một bên, bé Đậu Nành để cặp sách xuống rồi chạy ra cọ với con mèo.
“Mẹ, hôm nay chúng ta hãy đưa con mèo tới bệnh viện thú cưng kiểm tra đi.”
Ngay sau khi bé Đậu Nành nhắc nhở, Hàn Minh Thư liền nhớ chuyện này: “Ừm, Mẹ đi cùng con.”
“Mà quên đi, để dì Tiểu Nhan đi cùng con”” Tiểu Nhan liền kéo cổ áo, lôi bé Đậu Nành về phía mình, sau đó nhìn Hàn Minh Thư nói: “Nhìn dáng vẻ Mẹ của nhóc kìa, hôm nay xem ra làm mệt quá, bé Đậu Nành ngoan, chúng ta sẽ đưa bé mèo về, để cho mẹ con nghỉ cho khoẻ.”
/1898
|