Trên đường phố.
Thẩm Cửu chẳng có mục đích nặng nề bước về phía trước, nét mặt của cô mơ màng, khóe mắt đỏ au, nước mắt dường như đã ngưng kết lại trong hốc mắt cô, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Túi trong tay cô vì bị nắm chặt mà thay đổi hình dạng, càng lộ rõ chất lượng rẻ tiền.
Rầm!
Không biết là ai chạy nhanh va vào cô, cả người Thẩm Cửu ngã ngồi trên mặt đất, túi bị quăng hỏng, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.
Người va vào cô lúng túng đứng tại chỗ: “Xin lỗi! Cô không sao chứ?”
Thẩm Cửu ngồi đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Người va cô ngã vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ giúp cô, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay cô: “Xin lỗi, tôi còn có chuyện, thật sự rất xin lỗi, đồ đều ở trong này.
Người kia sau khi trả đồ cho Thẩm Cửu thì nhanh chóng đứng dậy chạy mất.
Trong tay Thẩm Cửu đều là đồ vật mà anh ta nhặt giúp cô, túi ở bên cạnh đã rách nát, không thể đựng đồ được nữa.
Thẩm Cửu cúi đầu, tầm mắt rũ xuống khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô, lát sau bỗng nhiên cô nở một nụ cười trầm thấp.
Người đi đường vội vã tránh đi, không dám bước lên trước.
Có thứ gì đó từ trên mặt cô lộp độp rơi xuống, đập vào mu bàn tay cô, rất nhanh đã thấm ướt ống tay áo của cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm
Cửu khóc đủ rồi mới giơ tay lau nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy nhặt chiếc túi đã hỏng ở bên cạnh kia, đặt từng thứ từng thứ vào bên trong, sau đó cuộn túi phòng ngừa đồ vật rơi ra ngoài, lại đứng dậy như không có chuyện gì mà đi về phía trước.
Vốn dĩ, cô muốn về nhà lấy tiền tích góp mà mấy năm nay cô chậm rãi để dành được đi đến cửa hàng quần áo mua hai bộ, tránh cho lúc nào cũng bị Dạ Âu Thần chế giễu, thật không ngờ tiền tích góp không cánh mà bay, ngay cả mẹ của cô cũng đuổi cô ra khỏi nhà.
Đó chính là… mẹ ruột sinh ra cô.
Nhưng vậy mà bà ta lại… đuổi cô ra ngoài.
Có đôi khi Thẩm Cửu nghĩ, rốt cuộc cô có phải là con ruột hay không, vì sao từ nhỏ mẹ đã cưng chiều em gái hơn cô rất nhiều? Cô không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề, từ nhỏ đã rất cố gắng, rất nghe lời
ba mẹ, vì thể hiện mình là một đứa bé ngoan ngoãn, nên từ trước đến giờ ba mẹ nói gì cô đều không cãi lại.
Bảo cô thay Thẩm Nhã gả vào nhà họ Dạ, cô cũng nghe theo, thật không ngờ…
Đã như thế rồi, vậy mà cái gì cũng không thay đổi được.
Thẩm Cửu à Thẩm Cửu, mày đúng thật là trò cười… Đêm đã khuya.
Một mình Dạ Âu Thần ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn sáng choang bên ngoài, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của bản thân anh. Trước đây vào lúc này, người phụ nữ ngu ngốc kia sẽ đi ra từ trong phòng tắm, sau đó bận rộn trên giường nhỏ của mình một lúc lâu mới nằm xuống ngủ, nhưng hôm nay…
Dạ Âu Thần khẽ nhíu mày, nhìn về phía chiếc giường nhỏ trong góc phòng ngủ.
Chăn mền gấp gọn gàng, một bóng người cũng không có.
Người phụ nữ kia… hình như sau khi tan làm trở về thì đi ra ngoài một chuyến, bây giờ vẫn chưa về.
Dạ Âu Thần giơ tay thoáng nhìn đồng hồ.
Đã sắp mười một giờ rồi.
Chết tiệt, cô định cả đêm không về sao?
Đúng lúc Lang An đi đến, cung kính lên tiếng nói với Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, nếu như không còn dặn dò khác thì tôi đi về trước.”
“Đợi đã.” Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động, ra hiệu anh ta lại gần.
Lang An bước lên trước: “Cậu Dạ?” “Người phụ nữ kia đâu?”
Lúc đầu Lang An chưa nhận ra Dạ Âu
Thần hỏi người phụ nào, còn tưởng rằng người anh hỏi là người phụ nữ lúc trước có một đêm xuân cùng anh, gãi đầu nói: “Cậu Dạ, chuyện này tôi đã phái thêm người đến bệnh viện kia rồi, gần đây không điều tra thấy có người phụ nữ độc thân nào đến bệnh viện làm kiểm tra. Cậu Dạ, nói một câu đáng đánh, ngài sẽ không phải… ngủ cùng với phụ nữ đã có chồng rồi chứ?”
Nghe đến đó, cơn giận của Dạ Âu Thần lập tức tăng vọt, bàn tay lặng lẽ nắm chặt: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Tàn bạo trong người anh tăng vọt, dường như muốn phá vỡ cơ thể đi ra ngoài, dọa Lang An sợ hãi lùi về sau một bước, nơm nớp lo sợ lên tiếng nói: “Cậu, cậu Dạ, tôi chỉ nói đùa một chút, sao có thể như vậy chứ? Ha hai”
Dạ Âu Thần nheo mắt, nguy hiểm cất lời: “Tôi hỏi là người phụ nữ kia!”
“Người phụ nữ nào?” Lang An sờ đầu, vẫn không hiểu ra!
Khi Dạ Âu Thần sắp không kìm nén được lửa giận trong lòng mình, cuối cùng Lang An cũng chợt nhận ra, đột nhiên ưỡn thẳng ngực: “Người cậu Dạ hỏi là trợ lý Thẩm?”
Dạ Âu Thần không trả lời.
Lang An quan sát xung quanh: “Ơ, chẳng phải lúc này trợ lý Thẩm nên ở đây à? Sao hôm nay không thấy bóng dáng?”
Trên trán Dạ Âu Thần nổi gân xanh. “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Lang An: ”… Biết rồi, tôi lập tức đi thăm dò!”
Mười lăm phút sau, Dạ Âu Thần đã không kiên nhẫn chờ được nữa, người phụ nữ kia vẫn không trở về, mà Lang An cũng không có tin tức truyền đến.
Khi Dạ Âu Thần định đẩy xe lăn của
mình đi ra, Lang An lại đi vào. “Cậu Dạ, có tin tức rồi.” Quán bar.
Cảnh tượng xa hoa trụy lạc, Thẩm Cửu nằm sấp trên quầy bar, uống một ly lại một ly rượu.
“Cho tôi thêm một ly.” Thẩm Cửu uống một hơi cạn sạch rượu, đầy chiếc ly trống không đến trước mặt Bartender: “Loại mạnh nhất!”
Giọng nói của cô vang dội, nhận được tiếng khen ngợi của một đám đàn ông bên cạnh!
Thẩm Cửu không phải người không biết uống rượu, cô đã từng uống rượu khi xã giao, uống đến mức xuất huyết dạ dày cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng mỗi lần cô khó chịu về nhà, người chồng Lâm Tuấn của cô đều đã ngủ say, chưa từng hỏi han cô câu nào.
Lúc đầu tửu lượng của Thẩm Cửu rất kém, sau này cũng dần dần luyện được.
Đã rất lâu rồi cô chưa thử lại cảm nhận bị rượu cồn làm cho tê dại.
Trong một góc mờ tối, Lang An đẩy Dạ Âu Thần đứng lại: “Cậu Dạ, trợ lý Thẩm ở nơi đó.”
Người phụ nữ kia cũng không khó tìm, trong đám người Dạ Âu Thần liếc một cái đã có thể nhìn thấy cô.
Cô mặc áo T-shirt màu trắng đơn giản và quần bò đã giặt đến trắng bệch, cơ thể nhỏ gầy giống hệt học sinh cấp ba, ngồi trước quầy bar uống rượu, mái tóc dài ngày thường buộc thành đuôi ngựa xõa ra, mềm mại rủ xuống vai cô, che mất nửa khuôn mặt của cô.
Ánh đèn nhiều màu xuyên qua sợi tóc chiếu lên khuôn mặt cô, tăng thêm cảm giác mông lung mờ mịt, khiến khuôn mặt cứng ngắc của Thẩm Cửu càng dịu dàng
hơn mấy phần, khuôn mặt của cô ửng hồng, rõ ràng đã uống không ít.
“Cậu Dạ, hình như trợ lý Thẩm uống không ít, thoạt nhìn rất đau lòng, tôi qua đó đưa cô ấy về?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào, nhưng gân xanh hẳn trên trán đã lộ rõ tâm trạng lúc này của anh
Đúng lúc có người đàn ông đã nhìn chằm chằm Thẩm Cửu hồi lâu, bây giờ cuối cùng không nhịn được qua đó bắt chuyện, giơ tay ôm lấy bờ vai cô: “Em gái, đau lòng như vậy sao? Một mình uống rượu ở chỗ này lâu vậy rồi, muốn anh trai uống cùng em không?”
Ánh mắt say rượu lờ đờ mông lung của Thẩm Cửu nhìn chằm chằm người ôm lấy bả vai mình, sau đó lạnh lẽo bật cười thành tiếng, hất tay người đàn ông kia ra: “Đừng động vào tôi.”
Người đàn ông khẽ sửng sốt, không
ngờ người phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn mềm mại nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như vậy, giống như mặt hồ phẳng lặng trên núi cao, không một gợn sóng.
“Anh cũng là tốt bụng, thấy em uống không ít, muốn uống với em mà thôi, đừng vội vàng từ chối anh như vậy chứ?”
Nói xong, tay người đàn ông lại xấu xa ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, Thẩm Cửu uống không ít, ý thức hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn còn ý thức đề phòng!
“Anh buông tôi ra…”
“Rút móng vuốt của anh ra.”
Thẩm Cửu chẳng có mục đích nặng nề bước về phía trước, nét mặt của cô mơ màng, khóe mắt đỏ au, nước mắt dường như đã ngưng kết lại trong hốc mắt cô, một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Túi trong tay cô vì bị nắm chặt mà thay đổi hình dạng, càng lộ rõ chất lượng rẻ tiền.
Rầm!
Không biết là ai chạy nhanh va vào cô, cả người Thẩm Cửu ngã ngồi trên mặt đất, túi bị quăng hỏng, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.
Người va vào cô lúng túng đứng tại chỗ: “Xin lỗi! Cô không sao chứ?”
Thẩm Cửu ngồi đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Người va cô ngã vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đồ giúp cô, sau đó đặt vào trong lòng bàn tay cô: “Xin lỗi, tôi còn có chuyện, thật sự rất xin lỗi, đồ đều ở trong này.
Người kia sau khi trả đồ cho Thẩm Cửu thì nhanh chóng đứng dậy chạy mất.
Trong tay Thẩm Cửu đều là đồ vật mà anh ta nhặt giúp cô, túi ở bên cạnh đã rách nát, không thể đựng đồ được nữa.
Thẩm Cửu cúi đầu, tầm mắt rũ xuống khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô, lát sau bỗng nhiên cô nở một nụ cười trầm thấp.
Người đi đường vội vã tránh đi, không dám bước lên trước.
Có thứ gì đó từ trên mặt cô lộp độp rơi xuống, đập vào mu bàn tay cô, rất nhanh đã thấm ướt ống tay áo của cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm
Cửu khóc đủ rồi mới giơ tay lau nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy nhặt chiếc túi đã hỏng ở bên cạnh kia, đặt từng thứ từng thứ vào bên trong, sau đó cuộn túi phòng ngừa đồ vật rơi ra ngoài, lại đứng dậy như không có chuyện gì mà đi về phía trước.
Vốn dĩ, cô muốn về nhà lấy tiền tích góp mà mấy năm nay cô chậm rãi để dành được đi đến cửa hàng quần áo mua hai bộ, tránh cho lúc nào cũng bị Dạ Âu Thần chế giễu, thật không ngờ tiền tích góp không cánh mà bay, ngay cả mẹ của cô cũng đuổi cô ra khỏi nhà.
Đó chính là… mẹ ruột sinh ra cô.
Nhưng vậy mà bà ta lại… đuổi cô ra ngoài.
Có đôi khi Thẩm Cửu nghĩ, rốt cuộc cô có phải là con ruột hay không, vì sao từ nhỏ mẹ đã cưng chiều em gái hơn cô rất nhiều? Cô không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề, từ nhỏ đã rất cố gắng, rất nghe lời
ba mẹ, vì thể hiện mình là một đứa bé ngoan ngoãn, nên từ trước đến giờ ba mẹ nói gì cô đều không cãi lại.
Bảo cô thay Thẩm Nhã gả vào nhà họ Dạ, cô cũng nghe theo, thật không ngờ…
Đã như thế rồi, vậy mà cái gì cũng không thay đổi được.
Thẩm Cửu à Thẩm Cửu, mày đúng thật là trò cười… Đêm đã khuya.
Một mình Dạ Âu Thần ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh đèn sáng choang bên ngoài, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của bản thân anh. Trước đây vào lúc này, người phụ nữ ngu ngốc kia sẽ đi ra từ trong phòng tắm, sau đó bận rộn trên giường nhỏ của mình một lúc lâu mới nằm xuống ngủ, nhưng hôm nay…
Dạ Âu Thần khẽ nhíu mày, nhìn về phía chiếc giường nhỏ trong góc phòng ngủ.
Chăn mền gấp gọn gàng, một bóng người cũng không có.
Người phụ nữ kia… hình như sau khi tan làm trở về thì đi ra ngoài một chuyến, bây giờ vẫn chưa về.
Dạ Âu Thần giơ tay thoáng nhìn đồng hồ.
Đã sắp mười một giờ rồi.
Chết tiệt, cô định cả đêm không về sao?
Đúng lúc Lang An đi đến, cung kính lên tiếng nói với Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, nếu như không còn dặn dò khác thì tôi đi về trước.”
“Đợi đã.” Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ động, ra hiệu anh ta lại gần.
Lang An bước lên trước: “Cậu Dạ?” “Người phụ nữ kia đâu?”
Lúc đầu Lang An chưa nhận ra Dạ Âu
Thần hỏi người phụ nào, còn tưởng rằng người anh hỏi là người phụ nữ lúc trước có một đêm xuân cùng anh, gãi đầu nói: “Cậu Dạ, chuyện này tôi đã phái thêm người đến bệnh viện kia rồi, gần đây không điều tra thấy có người phụ nữ độc thân nào đến bệnh viện làm kiểm tra. Cậu Dạ, nói một câu đáng đánh, ngài sẽ không phải… ngủ cùng với phụ nữ đã có chồng rồi chứ?”
Nghe đến đó, cơn giận của Dạ Âu Thần lập tức tăng vọt, bàn tay lặng lẽ nắm chặt: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Tàn bạo trong người anh tăng vọt, dường như muốn phá vỡ cơ thể đi ra ngoài, dọa Lang An sợ hãi lùi về sau một bước, nơm nớp lo sợ lên tiếng nói: “Cậu, cậu Dạ, tôi chỉ nói đùa một chút, sao có thể như vậy chứ? Ha hai”
Dạ Âu Thần nheo mắt, nguy hiểm cất lời: “Tôi hỏi là người phụ nữ kia!”
“Người phụ nữ nào?” Lang An sờ đầu, vẫn không hiểu ra!
Khi Dạ Âu Thần sắp không kìm nén được lửa giận trong lòng mình, cuối cùng Lang An cũng chợt nhận ra, đột nhiên ưỡn thẳng ngực: “Người cậu Dạ hỏi là trợ lý Thẩm?”
Dạ Âu Thần không trả lời.
Lang An quan sát xung quanh: “Ơ, chẳng phải lúc này trợ lý Thẩm nên ở đây à? Sao hôm nay không thấy bóng dáng?”
Trên trán Dạ Âu Thần nổi gân xanh. “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Lang An: ”… Biết rồi, tôi lập tức đi thăm dò!”
Mười lăm phút sau, Dạ Âu Thần đã không kiên nhẫn chờ được nữa, người phụ nữ kia vẫn không trở về, mà Lang An cũng không có tin tức truyền đến.
Khi Dạ Âu Thần định đẩy xe lăn của
mình đi ra, Lang An lại đi vào. “Cậu Dạ, có tin tức rồi.” Quán bar.
Cảnh tượng xa hoa trụy lạc, Thẩm Cửu nằm sấp trên quầy bar, uống một ly lại một ly rượu.
“Cho tôi thêm một ly.” Thẩm Cửu uống một hơi cạn sạch rượu, đầy chiếc ly trống không đến trước mặt Bartender: “Loại mạnh nhất!”
Giọng nói của cô vang dội, nhận được tiếng khen ngợi của một đám đàn ông bên cạnh!
Thẩm Cửu không phải người không biết uống rượu, cô đã từng uống rượu khi xã giao, uống đến mức xuất huyết dạ dày cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng mỗi lần cô khó chịu về nhà, người chồng Lâm Tuấn của cô đều đã ngủ say, chưa từng hỏi han cô câu nào.
Lúc đầu tửu lượng của Thẩm Cửu rất kém, sau này cũng dần dần luyện được.
Đã rất lâu rồi cô chưa thử lại cảm nhận bị rượu cồn làm cho tê dại.
Trong một góc mờ tối, Lang An đẩy Dạ Âu Thần đứng lại: “Cậu Dạ, trợ lý Thẩm ở nơi đó.”
Người phụ nữ kia cũng không khó tìm, trong đám người Dạ Âu Thần liếc một cái đã có thể nhìn thấy cô.
Cô mặc áo T-shirt màu trắng đơn giản và quần bò đã giặt đến trắng bệch, cơ thể nhỏ gầy giống hệt học sinh cấp ba, ngồi trước quầy bar uống rượu, mái tóc dài ngày thường buộc thành đuôi ngựa xõa ra, mềm mại rủ xuống vai cô, che mất nửa khuôn mặt của cô.
Ánh đèn nhiều màu xuyên qua sợi tóc chiếu lên khuôn mặt cô, tăng thêm cảm giác mông lung mờ mịt, khiến khuôn mặt cứng ngắc của Thẩm Cửu càng dịu dàng
hơn mấy phần, khuôn mặt của cô ửng hồng, rõ ràng đã uống không ít.
“Cậu Dạ, hình như trợ lý Thẩm uống không ít, thoạt nhìn rất đau lòng, tôi qua đó đưa cô ấy về?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào, nhưng gân xanh hẳn trên trán đã lộ rõ tâm trạng lúc này của anh
Đúng lúc có người đàn ông đã nhìn chằm chằm Thẩm Cửu hồi lâu, bây giờ cuối cùng không nhịn được qua đó bắt chuyện, giơ tay ôm lấy bờ vai cô: “Em gái, đau lòng như vậy sao? Một mình uống rượu ở chỗ này lâu vậy rồi, muốn anh trai uống cùng em không?”
Ánh mắt say rượu lờ đờ mông lung của Thẩm Cửu nhìn chằm chằm người ôm lấy bả vai mình, sau đó lạnh lẽo bật cười thành tiếng, hất tay người đàn ông kia ra: “Đừng động vào tôi.”
Người đàn ông khẽ sửng sốt, không
ngờ người phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn mềm mại nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như vậy, giống như mặt hồ phẳng lặng trên núi cao, không một gợn sóng.
“Anh cũng là tốt bụng, thấy em uống không ít, muốn uống với em mà thôi, đừng vội vàng từ chối anh như vậy chứ?”
Nói xong, tay người đàn ông lại xấu xa ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, Thẩm Cửu uống không ít, ý thức hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn còn ý thức đề phòng!
“Anh buông tôi ra…”
“Rút móng vuốt của anh ra.”
/1898
|