Vẫn là nhà hàng đó, vì nó gân công ty của Hàn Minh Thư, hơn nữa Dạ Âu Thần không có tâm tư chọn nhà hàng khác.
Cho nên anh và Lâm Ân Ân vẫn gặp nhau ở nhà hàng lần trước.
Dạ Âu Thần đi đến đâu cũng vô cùng bắt mắt.
Anh đến đây hai, ba lần rồi nên mọi người ở đây đều nhớ mặt anh. Lần này thấy anh lại đến nữa nên mấy người bọn họ nấp sau quầy bàn luận sôi nổi.
Lâm Ân Ân thấy một màn này thì trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường: Đương nhiên cô ta biết Dạ Âu Thần chói mắt như thế nào, cho nên khi ánh mắt của người khác liếc tới, cô ta cảm thấy không thoải mái, nghĩ tới người đàn ông như vậy lại bị Hàn Minh Thự cướp mất, hơn nữa cũng là do cô ta gọi Hàn Minh Thư đến nên cô ta cảm thấy hối hận vô cùng.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, sao lúc đó cô ta lại không phòng bị nhỉ? Bất kỳ người phụ nữ nào.
nhìn thấy anh cũng sẽ động tâm!
Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân căng thẳng nhìn người đàn ông đối diện, anh chủ động hẹn mình, tuy rằng trong lòng căng thẳng nhưng cô ta không vui chút nào, bởi vì cô ta không biết Dạ Âu Thần rốt cuộc muốn nói gì với mình.
Lâm Ân Ân chỉ có thể cắn môi dưới nhìn người đối diện.
“Âu, Âu Thần, anh..”
Câu nói này đã thành công khiến Dạ Âu Thần nhấc mi mắt lạnh băng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta: “Cô Lâm, tôi nghĩ chúng ta không thân quen đến mức gọi thẳng tên của tôi đâu”
Lời nói của anh cũng giống như thời điểm bọn họ vừa gặp nhau, lạnh lùng vô tình, không có một chút độ ấm cùng cảm xúc nào.
Lâm Ân Ân cảm thấy trái tim run lên, cắn môi dưới nói: “Chúng ta không phải đang xem mắt sao?
Em gọi thẳng tên anh thì có vấn đề gì sao?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Dạ:Âu Thần có chút châm biếm, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: “Không sai, chúng ta đang xem mắt, nhưng cô Lâm không nghe thấy tôi gọi cô là gì sao? Từ tần gặp đầu tiên tôi đã nói với cô những gì? Rất rõ ràng, cô không phải mẫu người của tôi”
Sắc mặt Lâm Ân Ân tái nhợt, người đàn ông này nói thẳng vào mặt cô ta, khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
Nhưng… anh càng đối xử với cô ta như vậy thì cô ta lại phát hiện mình càng không buông được anh.
Cô ta biết mình rẻ rúng, nhưng mà cô ta rất thích người đàn ông trước mặt.
Lâm Ân Ân suýt nữa cản rách môi dưới, ngón tay dưới gầm bàn bị móng tay đâm thủng, đau đớn truyền đến khiến cô ta tỉnh táo lại, hận ý cùng ghen tị trong lòng nhanh chóng tràn-ngập trong lòng, cô ta nhìn phía Dạ Âu Thần Thân: “Là vì cô ta, đúng không?”
Dạ Âu Thần Thần cau mày.
“Tại sao?” Lâm Ân Ân tức giận nói: “Em là đối tượng xem mắt của anh. Tại sao anh lại đối xử khác với cô ta? Cô ta có gì tốt?”
Dạ Âu Thần mím môi, lạnh lùng nhìn cô ta.
Ánh mắt đó như đang nhìn một người xa lạ.
Tại sao? Lâm Ân Ân hẹn hò với anh nhiều lần như thế, nhưng anh vẫn dùng ánh mắt như thể không quen biết mình nhìn cô, mà anh lại bế Hàn Minh Thư lên trong buổi họp báo.
“Rốt cuộc là vì sao? Em có điểm nào kém cô ta?
Điểm nào không tốt? Anh có thể nói cho em biết được không? Em có thể bắt chướt cô ta”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Cô Lâm có lẽ đã hiểu lầm rồi, trên người cô không có thứ gì ở cô ấy, vậy nên đừng phí tâm tư nữa”
“Cái gì?” Lâm Ân Ân cần môi dưới hỏi: “Cô ta có gì mà em không cớ “Hôm nay gọi cô ra ngoài để nói rõ với cô, đừng đi quấy rầy cô ấy nữa!”
Nghe vậy, Lâm Ân Ân cũng phản ứng lại, cô ta kinh ngạc nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, một lúc sau cười khẩy nói: “Hóa ra là như vậy, cô ta đi cáo trạng với anh hả, thật sự là một người phụ nữ nhỏ mọn. Anh thích loại phụ nữ này sao? Anh có biết cô ta đã có Còn chưa nói xong những lời sau thì Dạ Âu Thần bỗng đứng dậy, lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi thích loại phụ nữ nhỏ mọn này đó. Cô có thể làm được sao?
Cô Lâm, con gái nên có chút liêm sỉ”
Anh nhìn xung quanh, môi mỏng mím chặt, những gì anh nói ra dường như không mang chút cảm xúc nào.
“Nếu để tôi phát hiện ra cô lại đi quấy rầy cô ấy thì đừng trách tôi ra tay với nhà họ Lâm cô.”
Sau khi cảnh cáo xong, Dạ Âu Thần nhìn cô ta đầy ẩn ý, sau đó quay người rời khỏi nhà hàng.
Lâm Ân Ân ngồi tại chỗ, cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Cô ta không ngờ Dạ Âu Thần lại có tình cảm sâu đậm với Hàn Minh Thư đến vậy, cô ta tưởng mình vẫn còn cơ hội, nhưng mà… vì sao anh?
Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân thực sự chịu không nổi nữa, cô ta cầm lấy.túi đuổi theo anh!
“Dạ Âu Thần!”
Lâm Ân Ân đuổi tới bãi đậu xe, sau đó tức giận nhìn bóng lưng của anh: “Anh nói trên người em không có cái của cô ta, là cái gì?”
“Cô không xứng để biết” Mà Dạ Âu Thần không có ý định nói với cô ta biết, bỏ lại một câu rồi lên xe Chiếc xe nghênh ngang rời đi, để lại một mình Lâm Ân Ân đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc lâu, cô ta căm hận siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hàn Minh Thự, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!!! Cướp người đàn ông của tôi, liền muốn như vậy mà rút lui sao? Hừ, nghĩ đẹp nhỉ, Lâm Ân Ân tôi không phải là người dễ trêu chọc!”
“Hắt xì!”
Trong cuộc họp, Hàn.Minh.Thư đang nói nửa chừng thì bỗng hắt hơi hai cái.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Tiểu Nhan lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ? Có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Hàn Minh Thư xoa xoa mũi, lắc đầu cười nói: “Tớ không sao, chúng ta tiếp tục bàn kế hoạch tuần này đi”
Trong lòng có chút bưồn bực, vô duyên vô cớ hắt hơi hai lần, chẳng lẽ vì đêm hôm qua cô đá mền ra?
Sau khi cuộc họp kết thúc, lúc Hàn Minh Thư đang thu thập tài liệu thì Tiểu Nhan đi tới: “Hắt hơi một cái có nghĩa là có người đang nghĩ đến cậu, hai cái có nghĩa là có người đang mắng cậu.
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư dừng lại động tác trong tay, sau đó nhìn Tiểu Nhan: “Thời đại nào rồi còn tin mấy cái này?”
Nói xong, cô thu dọn tài liệu đi ra ngoài, Tiểu Nhan cũng vội cầm đồ của mình đi theo sau.
“Vui mà, nói vui thôi không được sao? Mà tớ cảm thấy giác quan thứ sáu của mình rất chính xác.
Nói không chừng Lâm Ân Ân mắng sau lưng cậu đó.”
Hàn Minh Thư: “..”
“Cho dù không phải là Lâm:-Ân Ân thì không phải cậu cũng còn một kẻ thù khác sao? Người đó là Triệu Ý Như”
Bước chân Hàn Minh Thư không dừng lại, chỉ là ánh mắt có chút bất lực.
Không ngờ trở về nước không lâu, cô lại đắc tội đến hai người.
Một minh tỉnh nữ Triệu Ý Như và một Lâm Ân Ấn.
Tuy rằng cô không sợ người khác làm gì mình, nhưng mà… những người này rất phiền phức.
Cũng không biết Dạ Âu Thần giải quyết thế nào, có thể hòa giải êm đẹp hay không nữa, đừng có ném cục nợ lên người cô nữa.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Dạ Âu Thần nói giao chuyện đó cho anh nhưng lại không xử lý tốt.
Buổi chiều, Lâm Ân Ân lại tới quấy rầy.
Nhưng cô ta không đến một mình mà dẫn theo.
vài người bạn.
“Cô Hàn, bọn họ rất thích những tác phẩm cô thiết kế cho Mỹ Nhiên trước kia. Đúng lúc nghe nói tôi có quen cô nên tôi đưa bọn họ đến đây. Cô có thấy phiền không?”
Cho nên anh và Lâm Ân Ân vẫn gặp nhau ở nhà hàng lần trước.
Dạ Âu Thần đi đến đâu cũng vô cùng bắt mắt.
Anh đến đây hai, ba lần rồi nên mọi người ở đây đều nhớ mặt anh. Lần này thấy anh lại đến nữa nên mấy người bọn họ nấp sau quầy bàn luận sôi nổi.
Lâm Ân Ân thấy một màn này thì trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường: Đương nhiên cô ta biết Dạ Âu Thần chói mắt như thế nào, cho nên khi ánh mắt của người khác liếc tới, cô ta cảm thấy không thoải mái, nghĩ tới người đàn ông như vậy lại bị Hàn Minh Thự cướp mất, hơn nữa cũng là do cô ta gọi Hàn Minh Thư đến nên cô ta cảm thấy hối hận vô cùng.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, sao lúc đó cô ta lại không phòng bị nhỉ? Bất kỳ người phụ nữ nào.
nhìn thấy anh cũng sẽ động tâm!
Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân căng thẳng nhìn người đàn ông đối diện, anh chủ động hẹn mình, tuy rằng trong lòng căng thẳng nhưng cô ta không vui chút nào, bởi vì cô ta không biết Dạ Âu Thần rốt cuộc muốn nói gì với mình.
Lâm Ân Ân chỉ có thể cắn môi dưới nhìn người đối diện.
“Âu, Âu Thần, anh..”
Câu nói này đã thành công khiến Dạ Âu Thần nhấc mi mắt lạnh băng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta: “Cô Lâm, tôi nghĩ chúng ta không thân quen đến mức gọi thẳng tên của tôi đâu”
Lời nói của anh cũng giống như thời điểm bọn họ vừa gặp nhau, lạnh lùng vô tình, không có một chút độ ấm cùng cảm xúc nào.
Lâm Ân Ân cảm thấy trái tim run lên, cắn môi dưới nói: “Chúng ta không phải đang xem mắt sao?
Em gọi thẳng tên anh thì có vấn đề gì sao?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Dạ:Âu Thần có chút châm biếm, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: “Không sai, chúng ta đang xem mắt, nhưng cô Lâm không nghe thấy tôi gọi cô là gì sao? Từ tần gặp đầu tiên tôi đã nói với cô những gì? Rất rõ ràng, cô không phải mẫu người của tôi”
Sắc mặt Lâm Ân Ân tái nhợt, người đàn ông này nói thẳng vào mặt cô ta, khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
Nhưng… anh càng đối xử với cô ta như vậy thì cô ta lại phát hiện mình càng không buông được anh.
Cô ta biết mình rẻ rúng, nhưng mà cô ta rất thích người đàn ông trước mặt.
Lâm Ân Ân suýt nữa cản rách môi dưới, ngón tay dưới gầm bàn bị móng tay đâm thủng, đau đớn truyền đến khiến cô ta tỉnh táo lại, hận ý cùng ghen tị trong lòng nhanh chóng tràn-ngập trong lòng, cô ta nhìn phía Dạ Âu Thần Thân: “Là vì cô ta, đúng không?”
Dạ Âu Thần Thần cau mày.
“Tại sao?” Lâm Ân Ân tức giận nói: “Em là đối tượng xem mắt của anh. Tại sao anh lại đối xử khác với cô ta? Cô ta có gì tốt?”
Dạ Âu Thần mím môi, lạnh lùng nhìn cô ta.
Ánh mắt đó như đang nhìn một người xa lạ.
Tại sao? Lâm Ân Ân hẹn hò với anh nhiều lần như thế, nhưng anh vẫn dùng ánh mắt như thể không quen biết mình nhìn cô, mà anh lại bế Hàn Minh Thư lên trong buổi họp báo.
“Rốt cuộc là vì sao? Em có điểm nào kém cô ta?
Điểm nào không tốt? Anh có thể nói cho em biết được không? Em có thể bắt chướt cô ta”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Cô Lâm có lẽ đã hiểu lầm rồi, trên người cô không có thứ gì ở cô ấy, vậy nên đừng phí tâm tư nữa”
“Cái gì?” Lâm Ân Ân cần môi dưới hỏi: “Cô ta có gì mà em không cớ “Hôm nay gọi cô ra ngoài để nói rõ với cô, đừng đi quấy rầy cô ấy nữa!”
Nghe vậy, Lâm Ân Ân cũng phản ứng lại, cô ta kinh ngạc nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, một lúc sau cười khẩy nói: “Hóa ra là như vậy, cô ta đi cáo trạng với anh hả, thật sự là một người phụ nữ nhỏ mọn. Anh thích loại phụ nữ này sao? Anh có biết cô ta đã có Còn chưa nói xong những lời sau thì Dạ Âu Thần bỗng đứng dậy, lạnh lùng ngắt lời cô: “Tôi thích loại phụ nữ nhỏ mọn này đó. Cô có thể làm được sao?
Cô Lâm, con gái nên có chút liêm sỉ”
Anh nhìn xung quanh, môi mỏng mím chặt, những gì anh nói ra dường như không mang chút cảm xúc nào.
“Nếu để tôi phát hiện ra cô lại đi quấy rầy cô ấy thì đừng trách tôi ra tay với nhà họ Lâm cô.”
Sau khi cảnh cáo xong, Dạ Âu Thần nhìn cô ta đầy ẩn ý, sau đó quay người rời khỏi nhà hàng.
Lâm Ân Ân ngồi tại chỗ, cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Cô ta không ngờ Dạ Âu Thần lại có tình cảm sâu đậm với Hàn Minh Thư đến vậy, cô ta tưởng mình vẫn còn cơ hội, nhưng mà… vì sao anh?
Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân thực sự chịu không nổi nữa, cô ta cầm lấy.túi đuổi theo anh!
“Dạ Âu Thần!”
Lâm Ân Ân đuổi tới bãi đậu xe, sau đó tức giận nhìn bóng lưng của anh: “Anh nói trên người em không có cái của cô ta, là cái gì?”
“Cô không xứng để biết” Mà Dạ Âu Thần không có ý định nói với cô ta biết, bỏ lại một câu rồi lên xe Chiếc xe nghênh ngang rời đi, để lại một mình Lâm Ân Ân đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc lâu, cô ta căm hận siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hàn Minh Thự, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!!! Cướp người đàn ông của tôi, liền muốn như vậy mà rút lui sao? Hừ, nghĩ đẹp nhỉ, Lâm Ân Ân tôi không phải là người dễ trêu chọc!”
“Hắt xì!”
Trong cuộc họp, Hàn.Minh.Thư đang nói nửa chừng thì bỗng hắt hơi hai cái.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Tiểu Nhan lo lắng nhìn cô: “Không sao chứ? Có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Hàn Minh Thư xoa xoa mũi, lắc đầu cười nói: “Tớ không sao, chúng ta tiếp tục bàn kế hoạch tuần này đi”
Trong lòng có chút bưồn bực, vô duyên vô cớ hắt hơi hai lần, chẳng lẽ vì đêm hôm qua cô đá mền ra?
Sau khi cuộc họp kết thúc, lúc Hàn Minh Thư đang thu thập tài liệu thì Tiểu Nhan đi tới: “Hắt hơi một cái có nghĩa là có người đang nghĩ đến cậu, hai cái có nghĩa là có người đang mắng cậu.
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư dừng lại động tác trong tay, sau đó nhìn Tiểu Nhan: “Thời đại nào rồi còn tin mấy cái này?”
Nói xong, cô thu dọn tài liệu đi ra ngoài, Tiểu Nhan cũng vội cầm đồ của mình đi theo sau.
“Vui mà, nói vui thôi không được sao? Mà tớ cảm thấy giác quan thứ sáu của mình rất chính xác.
Nói không chừng Lâm Ân Ân mắng sau lưng cậu đó.”
Hàn Minh Thư: “..”
“Cho dù không phải là Lâm:-Ân Ân thì không phải cậu cũng còn một kẻ thù khác sao? Người đó là Triệu Ý Như”
Bước chân Hàn Minh Thư không dừng lại, chỉ là ánh mắt có chút bất lực.
Không ngờ trở về nước không lâu, cô lại đắc tội đến hai người.
Một minh tỉnh nữ Triệu Ý Như và một Lâm Ân Ấn.
Tuy rằng cô không sợ người khác làm gì mình, nhưng mà… những người này rất phiền phức.
Cũng không biết Dạ Âu Thần giải quyết thế nào, có thể hòa giải êm đẹp hay không nữa, đừng có ném cục nợ lên người cô nữa.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Dạ Âu Thần nói giao chuyện đó cho anh nhưng lại không xử lý tốt.
Buổi chiều, Lâm Ân Ân lại tới quấy rầy.
Nhưng cô ta không đến một mình mà dẫn theo.
vài người bạn.
“Cô Hàn, bọn họ rất thích những tác phẩm cô thiết kế cho Mỹ Nhiên trước kia. Đúng lúc nghe nói tôi có quen cô nên tôi đưa bọn họ đến đây. Cô có thấy phiền không?”
/1898
|