CHƯƠNG 445: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH
Dạ Âu Thần tức giận trực tiếp đè hai tay của cô, áp chế trên vách tường lạnh lẽo.
Mà nhân viên làm việc đi theo ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này lập tức bị dọa mở to hai mắt mà nhìn, bước chân cũng trực tiếp đứng nguyên tại chỗ, có làm như thế nào cũng không dám bước lên.
Xem ra là Hàn Minh Thư với Thiếu Đông Gia của bọn họ không chỉ quen biết với nhau, hơn nữa mối quan hệ còn rất kỳ lạ.
Ở trước mặt của nhân viên làm việc, cộng thêm lúc này gây ra chuyện như thế đã ảnh hưởng đến những người khác, cho nên có rất nhiều người thò đầu ra từ trong phòng làm việc, quan sát kết quả, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Cô gái kia là ai thế? Tại sao Thiếu Đông Gia lại…”
“Ài, mối quan hệ này thật là kỳ lạ… chẳng lẽ là Thiếu Đông Gia của chúng ta rung động rồi?”
“… không thể nào đâu, diêm vương mặt lạnh lại rung động được à? Nói chuyện cười.”
Có nhiều người nhìn và bàn tán như vậy, Hàn Minh Thư lại bị anh nắm chắc hai tay đặt ở trên tường, tư thế này quả thật sĩ nhục đến cực hạn. Hàn Minh Thư tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ lên, tức giận nhìn Dạ Âu Thần ở trước mắt.
“Rốt cuộc là anh muốn như thế nào hả? Làm nhục người ở trước mặt nhiều người như vậy, anh vui vẻ như thế à?”
Nhìn thấy sự lạnh lẽo nơi đáy mắt của cô, Dạ Âu Thần mới chú ý ở xung quanh còn có rất nhiều người, anh bị cô làm cho tức giận đến gấp, cho nên mới không có lý trí như vậy.
Ánh mắt bén nhọn của anh quét nhìn bốn phía, giọng nói vô cùng nặng nề: “Cút đi.”
Khí thế lạnh lùng trên người anh giống như là bùng nổ, đang bắn ra bốn phương tám hướng, những người thò đầu ra ngoài đứng nguyên tại chỗ sững sờ, đều bị sự lạnh lẽo dọa cho rụt cổ một cái, sau đó không nói hai lời quay người biến mất không còn hình bóng.
Hành lang vốn dĩ còn rất náo nhiệt, lúc này lại trở nên vô cùng yên tĩnh, không còn nhìn thấy người đâu.
Hàn Minh Thư hít vào một hơi, nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần gần trong gang tấc.
“Bây giờ đã được chưa?” Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của cô, nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn cô: “Kêu tôi đi tìm luật sư, em cũng không chịu nhìn một chút, luật sư của em đúng quy cách không?”
Hàn Minh Thư: “…”
Mặc dù là anh đã đuổi những người kia đi rồi, nhưng mà cảnh tượng lúc nãy vẫn đã thật sự xảy ra, cô cắn cắn môi tức giận nói: “Nếu như anh Dạ cảm thấy là luật sư của tôi không đủ tư cách, vậy thì có thể để trợ lý của anh nói chuyện với luật sư của tôi, như thế này chắc là được mà ha? Tôi bận rộn nhiều việc lắm, không có thời gian hao phí ở đây với anh đâu.”
Nói xong, Hàn Minh Thư liền dùng sức giằng co, cô rất muốn thoát khỏi cánh tay của Dạ Âu Thần, nhưng mà sức lực của cô căn bản không thể đọ lại được anh, ngược lại còn bị một tay của Dạ Âu Thần nắm giữ, sau đó một cái tay khác nắm cằm của cô lên.
“Đột nhiên chạy đến đây làm cái gì?”
“Mắc mớ gì để anh chứ, buông ra!” Cái cằm của Hàn Minh Thư bị anh bóp đau nhức, tức giận lập tức quát lên.
“Muốn xem video giám sát?” Dạ Âu Thần hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói làm cho Hàn Minh Thư không hiểu làm sao, trước khi cô vẫn còn chưa kịp phản ứng cánh tay đang nắm chặt tay của cô bỏ xuống, ngược lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, sau đó đi vào bên trong.
Hàn Minh Thư bị anh lôi kéo đi vào bên trong.
Sau khi hai người đi rồi, những người khác lại nhào ra.
Dạ Âu Thần ở đây thật sự là sự tồn tại của diêm vương mặt lạnh, trước khi anh kéo Hàn Minh Thư đi vào trong phòng quan sát, người ở bên trong nhìn thấy Dạ Âu Thần thì đều lộ ra sắc mặt sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy.
“Anh, anh Dạ.”
Vốn dĩ Hàn Minh Thư không thèm để ý đến anh, nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh hình như thật muốn cho cô coi camera giám sát.
Những gì mà lúc nãy cô chưa được xem không phải là bây giờ có thể bù đắp được rồi à? Thế là Hàn Minh Thư không tiếp tục có nhiều hành động thêm, mà lại nhìn Dạ Âu Thần một chút: “Có thể cho tôi xem video giám sát được à?”
“Tại sao lại không được?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại cô.
Người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh, có chuyện gì mà không thể làm.
“Mở hết tất cả các video giám sát ra đây.” Dạ Âu Thần lạnh giọng dặn dò.
Mấy nhân viên làm việc sửng sốt một chút, nhanh chóng mở video giám sát trước màn hình ra.
Sau đó Dạ Âu Thần cúi đầu xuống đứng ở bên cạnh của Hàn Minh Thư, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Muốn xem vào thời gian nào?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sau đó buông lỏng tầm mắt, suy nghĩ rồi nói thời gian và địa điểm.
“Lập tức mở cái đó ra.”
“Vâng, anh Dạ.”
Rất nhanh, đoạn thời gian mà Hàn Minh Thư nói đã được xuất hiện trên màn hình, Hàn Minh Thư vô thức bước về phía trước mấy bước, muốn đến gần để xem cho rõ ràng, ai biết vừa mới đi được vài bước thì trên tay đột nhiên truyền đến một cỗ sức lực kéo cô lại.
Hóa ra là Dạ Âu Thần vẫn còn đang nắm tay của cô.
Hàn Minh Thư cúi đầu xuống nhìn, biểu cảm trong đáy mắt lập tức thay đổi mấy phần.
Anh vậy mà lại… nắm tay của cô, hơn nữa còn là loại cảm giác mười ngón tay đan xen nhau.
Người này…
Tâm tư Hàn Minh Thư phức tạp, cắn môi dưới.
Không phải anh đã nói là mình đã kết hôn rồi à? Nhưng mà tại sao lại cứ luôn xuất hiện ở trước mặt của cô? Sau đó cứ luôn vô sĩ ở trước mặt của cô? Rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì, vợ của anh không thèm quan tâm tới anh hả?
Dạ Âu Thần đi về phía trước mấy bước, giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu: “Phát ngốc cái gì đó, không phải là muốn xem video à?”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần.
Thôi bỏ đi, tạm thời đừng quan tâm nhiều như vậy, trước tiên xem video rồi nói tiếp. Thế là Hàn Minh Thư quay người lại nghiêm túc nhìn video giám sát, cũng không để ý đến việc Dạ Âu Thần có nắm tay cô hay là không.
Cô cứ luôn nghiêm túc nhìn màn hình video, mà Dạ Âu Thần thì nghiêm túc nhìn cô.
Người phụ nữ này thật sự không còn giống như trước kia.
Bây giờ cô đã trưởng thành, có sức hút, mặc dù là cũng lạnh lùng giống như trước kia, nhưng mà lại càng thêm quyến rũ hơn so với lúc trước, thời gian không lưu lại vết tích trên gương mặt của cô, làn da vẫn ở trạng thái hoàn toàn tốt giống như lúc trước.
“Dừng lại.” Hàn Minh Thư đột nhiên lên tiếng nói: “Kéo lại đằng sau một chút.”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lùng quét nhìn về phía mấy người đó, hoàn toàn không cần mở miệng, mấy người kia liền làm theo.
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua, lúc đó cô cũng đã phát hiện ra bóng dáng mà lúc nãy cô nghi ngờ ở trong màn hình giám sát: “Chắc là người này.”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần nhìn về phía màn hình, lại không hề do dự một chút nào, nói thẳng: “Phát thông tin cả thành phố tìm người này, trước mười hai giờ đêm thì phải bắt được người này đến trước mặt của tôi.”
Hàn Minh Thư: “… hình như đâu có liên quan gì tới anh?”
Dạ Âu Thần nhíu mày, ở trước mặt của nhân viên mà cô còn dám nói là không có quan hệ gì với anh.
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, cũng không nói cái gì, trực tiếp bóp chặt eo của cô biểu thị công khai chủ quyền: “Không liên quan hả? Em có biết là nơi này không phải là nơi mà bất cứ ai cũng có thể bước vào?”
“Là tự anh dẫn tôi vào đây mà, tôi đâu có cầu xin anh.”
Hàn Minh Thư nói xong, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chụp của người đó từ màn hình, sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
“Cứ đi như thế à?” Dạ Âu Thần giữ chặt cô lại.
Bước chân của cô dừng lại, đôi mi thanh tú cau lại, sau đó nói: “Anh Dạ, ngày hôm nay cảm ơn anh, lúc nãy anh vô lễ với tôi ở bên ngoài, tôi sẽ châm chước chuyện này mà tha thứ cho anh, chỉ mong là anh không còn có lần tiếp theo.”
Nói xong, cô dùng sức hất tay của Dạ Âu Thần ra, trực tiếp đi ra bên ngoài.
Lúc đầu cho rằng Dạ Âu Thần sẽ không đi theo, nhưng mà ai biết được lúc cô đi ra bên ngoài, Dạ Âu Thần vẫn cứ luôn đi theo cô.
“Anh đừng có đi theo tôi nữa.”
“Tôi không đồng ý hủy bỏ hợp đồng.”
/1898
|