CHƯƠNG 440: CÓ THỂ CHO MẸ CHỖ DỰA
Đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Bé Đậu Nành mở miệng hỏi về ba với Hàn Minh Thư.
Từ lúc còn rất nhỏ, cậu bé đã vô cùng hiểu chuyện, cũng có thể là do có Tiểu Nhan ở cùng cho nên từ xưa đến nay Bé Đậu Nành sẽ không hỏi Hàn Minh Thư những chuyện này.
Giống như những đứa nhỏ khác, nếu như nhìn thấy người khác có một gia đình hoàn chỉnh, có lẽ là cậu bé sẽ thơ dại mà hỏi một câu: “Mẹ ơi, ba con đi đâu rồi, tại sao con lại không có ba?”
Nhưng mà Bé Đậu Nành sẽ không như vậy, cho đến bây giờ cậu bé đầu vô cùng ngoan, ngoan ngoãn đến một trình độ nhất định, cho nên Hàn Minh Thư vô cùng đau lòng.
Chỉ là cậu bé chưa từng mở miệng Hàn Minh Thư đã cảm thấy cậu bé không cần, cho nên cô càng cố gắng cho Bé Đậu Nành tất cả tình yêu của mình.
Nhưng mà bây giờ xem ra cậu bé không mở miệng không có nghĩa là cậu bé không muốn, mà là đang thông cảm cho cô mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay ôm thân thể nhỏ bé của Bé Đậu Nành vào trong ngực.
“Thật sự xin lỗi, là mẹ không quan tâm đến cảm nhận của con”
Bé Đậu Nành được Hàn Minh Thư ôm vào trong ngực, đôi mắt chớp chớp, sau đó cười híp mắt ôm lấy cổ của Hàn Minh Thư, giọng nói giống như trẻ con đang bú sữa: “Sẽ không đâu mẹ ơi, mẹ chỉ cần tìm cho Bé Đậu Nành một người ba là được rồi ạ?”
Nghĩ đến đây, Bé Đậu Nành còn sợ là Hàn Minh Thư hiểu lầm, thế là lại bổ sung thêm một câu: “Người mà lúc trước chúng †a gặp trong nhà hàng hình như cũng không tệ đó.”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư dừng lại.
“Nhà hàng?”
Cô buông Bé Đậu Nành ra, hơi nghi hoặc một chút: “Nhà hàng nào? Gặp hồi lúc nào?”
Bé Đậu Nành sửng sốt một chút, mới ý thức được mình có chỗ đáng ngờ, thế là nhanh chóng cứu vớt: “Mẹ ơi, chính là cái người mà hai ngày trước chúng ta gặp ở trong nhà hàng đó, không phải là mấy bác nói rằng ở trên lâu có một nhân vật lớn đó à?”
Nói xong, đôi mắt của Bé Đậu Nành sáng long lanh: “Nhân vật lớn đó, đến lúc đó không phải đã có thể là chỗ dựa cho mẹ rồi đó ư?”
Hàn Minh Thư: “…”
Hóa ra người mà Bé Đậu Nành nói là anh.
Hàn Minh Thư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh.
Là do duyên số hay là do trùng hợp? Tại sao Bé Đậu Nành chưa từng gặp qua người đó, nhưng mà lại nói là muốn tìm anh.
Mà người đó lại là Dạ Âu Thần.
Đột nhiên gượng mặt của Bé Đậu Nành trước mắt cùng với gương mặt của Dạ Âu Thần ở trong đầu lồng ghép vào nhau, sau đó biến thành một bộ dạng.
Nhìn một chút, Hàn Minh Thư liền cảm thấy mình điên rồi.
Rốt cuộc là hai người này có mối quan hệ như thế nào? Người đàn ông năm đó với cô không phải là Dạ Y Viễn cơ à? Nhưng mà tại sao… Bé Đậu Nành lại giống với Dạ Âu Thần như vậy, ngược lại lại không giống với Dạ Y Viễn.
Có một khả năng khác, Hàn Minh Thư có làm như thế nào cũng không dám nghĩ đến.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hóa ra là Bé Đậu Nành thích nhân vật lớn à?”
Bé Đậu Nành cười tủm tỉm nói: “Mẹ đây là đang đồng ý với con?”
Trong lòng của Hàn Minh Thư có chút hỗn loạn, nhưng mà cũng không trực tiếp làm trái ý của cậu bé, chỉ là nói: “Những lời mà Bé Đậu Nành nói với mẹ, mẹ đều nhớ kỹ”
“Con cảm ơn mẹ”
Sau đó hai mẹ con nói chuyện với nhau rất lâu. Hàn Minh Thư mới nhớ đến cái gì đó, cô hỏi Bé Đậu Nành.
*À đúng rồi, con có biết là dì Tiểu Nhan làm sao không vậy? Lúc mẹ trở về gặp cô ấy…” Vốn dĩ Hàn Minh Thư cũng chỉ thuận tiện hỏi một chút mà thôi, ai biết rằng Bé Đậu Nành lại trả lời một câu: “Mẹ ơi, Bé Đậu Nành nói cho mẹ nghe một bí mật”
“Bí mật gì thế?” Hàn Minh Thư đưa lỗ tai tới, Bé Đậu Nành kề sát vào lỗ tai của cô thần bí nói một câu: “Ngày hôm nay con thấy dì Tiểu Nhan hôn cậu đấy ạI”
Hàn Minh Thư: “…”
Cái gì, cô nghe nhầm rồi hả?
“Con nói là con… nhìn thấy cái gì chứ?” Hàn Minh Thư ngạc nhiên cả nửa ngày rồi mới bỗng nhiên kịp phản ứng lại Bé Đậu Nành đang nói cái gì, Tiểu Nhan lại… hôn Hàn Đông? Cái này có nhìn như thế nào cũng không có khả năng vậy chứ, từ lúc nào mà Tiểu Nhan trở nên to gan như vậy?
“Mẹ, là thật đó ạ”
Hàn Minh Thư lập tức kịp phản ứng lại, trách không được lúc nấy cô đi tìm Tiểu Nhan, dáng vẻ đỏ bừng cả gương mặt, hóa ra là bởi vì hôn Hàn Đông đó à, cũng khó trách Hàn Đông lại có bộ dạng mất hồn mất vía.
Hình như… cho đến bây giờ cô chưa nhìn thấy Hàn Đông có bộ dạng này, chẳng lẽ là lần này sắt sắp nở hoa rồi?
Tròng mắt của Hàn Minh Thư di chuyển cả nửa ngày, bỗng nhiên lại cong khóe môi, Tiểu Nhan làm chị dâu của cô, có vẻ như là thật sự không tệ.
Tình cảm của cô với Tiểu Nhan vốn dĩ rất tốt, sau khi trải qua chuyện qua Hàn Mai Linh, đại khái là trải qua nhiều hơn nữa cho nên Hàn Minh Thư cảm thấy rằng mình nhìn người rất chuẩn, Tiểu Nhan và Hàn Mai Linh là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Nhan rất hiểu nghĩa khí, cho dù có khó khăn gì cũng sẽ ngăn ở trước mặt của cô, lúc bị bệnh Tiểu Nhan còn khó chịu hơn so với cô, lúc cô sinh con, Tiểu Nhan căng thẳng đến nỗi khóc lên giống như là một “mình” khác.
Cô ấy yêu thương cô, quan tâm cô.
Có đôi khi Hàn Minh Thư cũng không biết là tại sao mình lại may mắn như thế, sau khi mất đi một người bạn tốt giống như là Hàn Mai Linh, lại có Tiểu Nhan bầu bạn ở bên cạnh giúp đỡ cô nhiều như vậy.
Tiểu Nhan cũng đã tự nói rằng có lẽ là đời trước do cô ấy thiếu mình, cho nên đời này mới có thể giúp đỡ nhiều như vậy.
Có đôi khi lúc nói đùa cũng sẽ nói là cô ấy đối xử tốt với cô cũng không phải là không có mục đích, cô ấy là vì Hàn Đông, vì để làm chị dâu của cô.
Thế là hai người lại cười ngặt nghẽo, Hàn Minh Thư còn cổ vũ động viên cô ấy, để cô ấy cố gắng làm chị dâu của mình.
Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi, Tiểu Nhan vẫn không có động tĩnh, bao gồm cả lúc Tô Cửu và Hàn Đông thẳng thắn lòng mình với nhau, hồi lúc trước Tiểu Nhan cảm thấy hơi mất mát một chút, sau đó đã tràn trề sức sống.
“Bé Đậu Nành, con có thích dì Tiểu Nhan không thế?” Hàn Minh Thư mỉm cười hỏi: “Nếu như để dì ấy làm mợ của con, con cảm thấy như thế nào?”
Bé Đậu Nành chớp chớp mắt mấy cái: “Được chứ ạ, dì Tiểu Nhan làm mợ của con, vậy thì… sau này dì ấy liền có thể thường xuyên làm đồ ăn ngon cho con rồi”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư hơi im lặng đưa tay chọc chọc vào cái đầu nhỏ của cậu bé: “Con đó nha, ngày nào cũng chỉ biết ăn thôi”
“Hì hì… Mẹ ơi… Dì Tiểu Nhan nấu ăn ngon mà, mẹ cũng thích mà.. “
Hai mẹ con dính lấy nhau một hồi lâu.
Chờ đến lúc trời tối, Hàn Minh Thư vén chăn lên bước xuống từ trên giường, sau đó đi đến trước cửa sổ nhìn bóng đêm yên tĩnh ở bên ngoài.
Trái tim lại đập thình thịch, Hàn Minh Thư nhớ đến lời nói lúc nãy của Bé Đậu Nành nói với cô, buông thõng tầm mắt.
Thằng nhóc có thể hỏi như vậy, thế thì nói rõ… cậu bé thật sự muốn tìm ba.
Tại sao vậy chứ? Trước kia chưa từng hỏi, nhưng mà lúc này lại đột nhiên nói tới.
Chẳng lẽ là do hai ngày nay đi đến trường học?
Xem ra là ngày mai lúc cô đưa Bé Đậu Nành đi học, cô phải hỏi giáo viên là Bé Đậu Nành ở trường học có tình huống gì khác không.
Ngày hôm sau.
Sau khi Hàn Minh Thư đưa Bé Đậu Nành đến cổng trường học thì cũng không vội vàng rời đi, mà lại đi tìm giáo viên.
Học sinh có thể học ở đây đều là không phú thì quý, đương nhiên là giáo viên không dám đắc tội với bất cứ học sinh nào, nhìn thấy Hàn Minh Thư cũng vô cùng khách khí dễ gần: “Cô Hàn?”
“Thật ngại quá, làm phiền rồi, tôi muốn hỏi giáo viên của Hàn Đức An là người nào vậy ạ?”
“Là tối đây, đã xảy ra chuyện gì ư?” Giáo viên thấy cô hỏi như vậy, lập tức hơi căng thẳng, sau đó nhìn về phía Bé Đậu Nành.
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư mỉm cười: “Cô đừng có căng thẳng, tôi chỉ là muốn hỏi hai ngày nay trong trường học có chỗ nào kỳ quái hay là không?”
/1898
|