CHƯƠNG 427: OAN GIA NGÕ HẸP
Nghe vậy, vẻ mặt của Nhậm Hoa liên vui lên: “Em còn nhớ chị?”
Bé Đậu Nành gật đầu.
Trong lòng Nhậm Hoa vui vẻ không thôi, vội vàng đưa tay sờ túi của mình, lần này sờ được một cây kẹo, sau đó cô ta trực tiếp đưa cho Bé Đậu Nành.
Bé Đậu Nành do dự một chút, sau đó đưa hai tay nhận lấy cây kẹo này, gật đầu với Nhậm Hoa.
“Cảm ơn chị xinh đẹp”
“Giáo dưỡng thật tốt, em quá khách sáo rồi” Nhậm Hoa khen ngợi.
Quả nhiên là con của nhà đại thần, giáo dưỡng tốt như này, xem ra… cô ta trước đây thật sự đã hiểu lầm Hàn Minh Thư rồi.
Chỉ là, đứa trẻ này… là của cô với ai?
“Hai người sao giờ này đến công ty? Không phải đều sắp tan làm rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Nhan mặt mày ưu phiền: “Tôi thật sự không muốn thế đâu, Minh Thư còn ở trong văn phòng, tôi đến trường học ở gần đây đón Bé Đậu Nành tới, lên lầu đợi cô ấy”
Nghe vậy, Nhậm Hoa không nhịn được trợn mắt, từ sáng đến bây giờ vẫn đang vẽ bản thiết kế?
Không thể không nói, con đường quán quân thật không dễ đi, kêu cô ta giống như Hàn Minh Thư cả một ngày từ sáng đến tối không ăn không uống nhốt mình ở trong phòng vẽ bản thảo, cô ta không làm được.
“Được rồi, người trâu! Vậy tôi đi trước đây, bạn nhỏ, chúng ta lần sau tạm lại”
“Tạm biệt chị xinh đẹp~”
Đợi sau khi Nhậm Hoa rời khỏi, Tiểu Nhan không nhịn được mà xì một tiếng: “Trước đây còn kiêu như vậy, sao đột nhiên cảm thấy giống như thay đổi thành một người khác rồi?”
Có điều Tiểu Nhan vẫn rất nhanh phản ứng lại, sau đó kéo Bé Đậu Nành cùng lên lầu đợi Hàn Minh Thư.
Khi lên lầu, vừa hay gặp Hàn Minh Thư từ trong đi ra.
“Bé Đậu Nành” Hàn Minh Thư nhìn thấy Bé Đậu Nành, liền nhanh chóng khuyu xuống ôm lấy cậu bé: “Dọa chết mẹ rồi, mẹ mới vừa nghĩ ra con hôm nay đi học rồi”
“Mẹ, đợi khi mẹ nhớ ra Bé Đậu Nành cũng được người khác đón rồi” Ngữ khí của Bé Đậu Nành có hơi oán trách.
Trong lòng Hàn Minh Thư vô cùng áy náy, đưa tay nhéo hai má mềm mại của cậu bé: “Là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi Bé Đậu Nành, lần sau nhất định nhớ đích thân đến đón con”
Bé Đậu Nành giang tay ôm cổ của Hàn Minh Thư, hai mẹ con nhìn trông vô cùng thân thiết: “Vậy mẹ phải nói được làm được nha”
“Nhất định”
Hàn Minh Thư còn đưa tay móc ngoéo với Bé Đậu Nành, Tiểu Nhan không nhịn được trợn mắt.
“Bé Đậu Nành, dì cảm thấy cháu với mẹ cháu móc ngoéo còn không bằng tìm dì móc ngoéo, dù sao mẹ của cháu là một con người cuồng công việc, một khi làm việc ngay cả cơm cũng không cần ăn, cũng không cần ngủ, đâu còn màng đến cháu chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt của Bé Đậu Nành lập tức thay đổi.
“Mẹ hôm nay còn chưa ăn cơm sao?”
Bị hỏi như thế, Hàn Minh Thư mới phát giác bụng của mình đói rồi, cô sờ cái bụng có hơi ngại ngùng: “Hình như… là chưa có ăn cơm?”
Tiểu Nhan nghe vậy, suýt nữa cho Hàn Minh Thư một cái lườm nguýt: “Đã đợi cậu một ngày rồi, tớ mặc kệ, hôm nay cậu mời, chúng ta ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn!”
Đi ra ngoài ăn sao? Hàn Minh Thư suy nghĩ, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc mũ đội lên đầu Bé Đậu Nành: “Vậy đi thôi, mẹ hôm nay mời hai người ăn một bữa thịnh soạn.”
Nghe thấy ăn, mắt của Bé Đậu Nành tỏa ánh mắt rực rỡ, lập tức ôm lấy đùi của Hàn Minh Thư: “Con tha thứ cho mẹ rồi”
“Con ấy, chỉ biết ăn… cũng không biết là giống ai”
Bé Đậu Nành chớp mắt: “Mẹ không thích ăn hàng, vậy Bé Đậu Nành chắc chắn là giống ba”
Khi câu này nói ra, nụ cười trên môi Hàn Minh Thư có một giây đã cứng lại, sau đó cô mỉm cười: “Được rồi, mặc kệ là giống ai, con đều là bảo bảo ngoan nhất của mẹ, chúng ta đi thôi”
Bởi vì xe là Lang An thay cô đưa tới, cho nên Hàn Minh Thư liền đích thân lái xe, để Tiểu Nhan và Bé Đậu Nành ngồi ở đằng sau, đi đến nhà hàng được đánh giá tốt trên mạng ăn cơm.
Nhà hàng này rất cao cấp, tầng một là được thiết kế ăn uống theo không gian mở, tầng hai trở lên chính là vị trí của các phòng bao, người đông có thể lên tầng, đám Hàn Minh Thư chỉ có ba người, cộng thêm người trong nhà hàng khá nhiều, cho nên cuối cùng ba người đã chọn một vị trí tương đối yên tĩnh ngồi xuống.
“Gọi mọn trước đi”
Mà lúc này trong phòng bao trên tầng.
“Nào nào nào cậu Dạ, tôi kính cậu một ly!” Một người đàn ông trung niên mặt đầy thịt cầm ly rượu lên, hướng về phía Dạ Âu Thần kính rượu.
Tuy nhiên Dạ Âu Thần ngồi ở đối diện mặt mày lạnh lùng, giống như căn bản không có để đối phương vào trong mắt.
Lang An đứng ở đằng sau Dạ Âu Thần khẽ mỉm cười: “Vương tổng, kính rượu như này không hay lắm?”
Nghe vậy, đống thịt trên mặt Vương tổng rung lên, sau đó ông ta để chiếc ly trong tay xuống, ngại ngùng nói: “Là lỗi của tôi, tôi tự phạt ba ly”
Sau đó ông ta liền nhanh chóng rót ba ly cho mình, một hơi uống cạn.
Mấy người xung quanh nhìn thấy cảnh này, liền vội vàng võ tay.
“Vương tổng tửu lượng tối “Vương tổng thật là có phúc, hôm nay có thể mời được cậu Dạ ra mặt, trước đây cậu Dạ quy nhân lắm việc, chúng tôi muốn mời cũng không mời được, hôm nay thật là vinh dự”
Mấy người luôn tâng bốc Dạ Âu Thần, nghe mà nhức óc người ta.
Dạ Âu Thần nhíu mày, xung quanh lộ ra khí tức không vui, Lang An lập tức đứng thẳng lưng: “Các vị, nên nói chuyện chính rồi”
Mọi người lúc này mới như ngồi trên thảm gai, vội gật đầu.
Vì thế mọi người nói đến chuyện chính, Dạ Âu Thần buồn chán, ánh mắt nhìn xung quanh, bởi vì phòng bao ở đây có cửa sổ sát đất, Dạ Âu Thần ngoảnh đầu liền thu trọn cảnh tượng dưới tầng.
Vốn dĩ, Dạ Âu Thần chỉ là tùy ý liếc nhìn, nhưng ánh mắt của anh lại đột nhiên khựng lại, sau đó bị bóng người nào đó ở trong góc thu hút.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần dán chặt vào người đó, sau đó nheo mắt lại.
Cô sao lại ở đây?
Vị trí của Hàn Minh Thư vừa hay đối diện với Dạ Âu Thần, mà hôm nay Bé Đậu Nành vậy mà ngồi cùng với Tiểu Nhan, bởi vì trong thời gian đồ lên, cho nên Tiểu Nhan và Bé Đậu Nành liền dính lấy nhau chơi game.
Hàn Minh Thư rút chiếc điện thoại đã được sửa ra, sau đó mở ra xem tin nhắn.
Trước đó sau khi bị người phụ nữ đó hất xuống, cô nghe thấy điện thoại đã phát ra tiếng kêu, chắc là mềm hình vỡ nát rồi, không ngờ Lang An đã sửa thay cho cô rồi.
Nghĩ đến người đó, Dạ Âu Thần liền mở zalo.
Trong danh bạ, còn có tài khoản của Dạ Âu Thần.
Chỉ có điều lúc đó bị cô block rồi.
Sao lại nghĩ đến người đó rồi? Thần sắc của Hàn Minh Thư sững lại, người ta đều đã kết hôn rồi, cô còn nghĩ đến anh làm cái gì?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần liền để điện thoại lên mặt bàn, sau đó ánh mắt dịu dàng nhìn đối diện.
Mà trong phòng bao lúc này, các vị lão tổng sau khi nói xong với Dạ Âu Thần lại phát hiện anh căn bản không có phản ứng, nhìn lại mới phát hiện ánh mắt của anh xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn xuống.
“Đây… bên dưới có gì đáng để cậu Dạ quan sát sao?”
Mấy người thuận theo ánh mắt của anh nhìn qua, kết quả nhìn thấy một người phụ nữ gương mặt sắc nét, lớn lên vô cùng xinh đẹp tỉnh tế.
Mọi người đều ngây ra, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
“Xem ra, lời đồn cậu Dạ không gần nữ sắc, thật ra cũng chỉ như thế”
“Cậu Dạ, đây là nhìn trúng rồi?”
“Chúng tôi hiểu!” Sau đó một đám người đột nhiên cười ha hả.
Chỉ là tiếng cười này còn chưa có duy trì được bao lâu thì biến mất, bởi vì Dạ Âu Thần đột nhiên quay đầu lại, âm trầm nhìn bọn họ.
/1898
|