CHƯƠNG 406: NÚI TUYẾT TAN CHẢY
Nhà họ Hàn Không bao lâu thì Hàn Minh Thư về đến nhà, chạm mặt với Hàn Đông ở cửa.
“Anh còn tưởng em sẽ ở công ty nguyên ngày chứ”
Giọng nói của Hàn Đông lạnh lùng, không vui mấy nhìn cô ta.
Hàn Minh Thư khựng lại, cười đáp: “Đâu có đâu anh? Em đã hứa với anh ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, đâu dám không nghe lời. Lúc nấy khi em ra ngoài thì gặp một vị khách, sau đó em mời lên bàn bạc, bàn xong thì em về liên nè”
“Nếu bàn không xong thì sao?”
Hàn Minh Thư: “Anh?”
Hàn Động nhận thức được bản thân có hơi nghiêm khắc, xoa xoa ấn đường đang đau nhói và nói: “Em đó, cũng đã có con rồi, thì đừng làm anh lo lắng nữa”
Động tác này của anh ta trong phút chốc khiến Hàn Minh Thư phát hiện, anh trai của cô cũng rất mệt mỏi. Trước giờ anh ta luôn im lặng gánh vác hết mọi thứ, cho dù là đứa em gái làm chuyện gì.
Nhưng bây giờ Hàn Minh Thư đột nhiên nghĩ đến, Hàn Đông là anh hai, tuổi của anh ta cũng không còn nhỏ, nhưng lại chưa có…
Nghĩ đến đây, mắt Hàn Minh Thư sụp nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Anh à, em biết anh vì muốn tìm tung tích của em đã tốn rất nhiều tâm trí, anh cũng muốn bù đắp lại sự thiệt thòi bao năm qua em đã gánh chịu. Nhưng thời gian 5 năm, những gì anh đã làm cho em, đã quá đủ rồi. Những ngày tiếp theo sau, có phải anh nên nghĩ cho bản thân mình một chút không?”
Nghe xong, Hàn Đông kinh ngạc: “Minh Thư?”
“Anh cũng cần tìm một người chăm sóc, không thể lãng phí thời gian vì em mãi được. Anh hai có thích ai không?”
Lúc này Hàn Đông mới nghe rõ là Hàn Minh Thư muốn làm mai cho mình, nhưng anh làm gì mà nghĩ đến chuyện này? Anh cau mày: “Chuyện này, không cần gấp, công ty anh còn có việc, em nghỉ ngơi đi”
Hàn Đông nói xong liền bỏ đi, Hàn Minh Thư đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của anh ta.
Nghĩ đến tấm lòng của Tiểu Nhan đối với Hàn Đông mấy năm nay, thì liền cười, thật ra…tính tình cổ quái của Tiểu Nhan, rất xứng với người anh này, chỉ có điều hai người này..từ lúc về tới giờ rất ít khi ở bên nhau.
Làm sao đây?
Hàn Minh Thư khá lo lắng về nửa đời sau của Hàn Đông.
Lên trên lầu, bé đậu nành nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy cô: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ không cần đi làm ạ?”
Hàn Minh Thư nhìn bé đậu nành trong vòng tay, gật đầu: “Đúng rồi, hôm nay có thể chơi với con rồi”
“Woa, vậy mẹ ơi, mình chơi trò gì đi?”
Bé đậu nành nói xong nhìn thấy bàn tay đang băng bó của Hàn Minh Thư, khuôn mặt liền xìu xuống: “Thôi bỏ đi ạ, tay mẹ bị thương rồi, hôm nay để con kể chuyện cho mẹ nghe!”
Bàn tay Hàn Minh Thư bị thương, nên chỉ có dùng phần cánh tay ôm lấy cơ thể của bé đậu nành: “Bé cưng của mẹ nói sao thì nghe vậy”
Thế là bé đậu nành tìm một quyển truyện cổ tích Hàn Minh Thư mua, lật một trang trong đó sau đó bắt đầu kể cho Hàn Minh Thư nghe, Hàn Minh Thư ngồi nghe chăm chú.
Vừa nghe vừa nghe, và bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
Một lúc sau, nghe tiếng bé đậu nành lay gọi.
“Mẹ ơi, mẹ ơi?”
Hàn Minh Thư định thần lại, nhìn bé đậu nành.
“Mẹ.”
Bé đậu nành với khuôn mặt nhỏ nhắn hơn cả bàn tay, mắt chớp chớp nhìn cô: “Mẹ ơi mẹ không vui sao?”
Cô không vui sao? Hàn Minh Thư lúc sau mới kịp phản ứng, cười và lắc đầu.
“Đâu có đâu”
“Có thật không?” Bé đậu nành bỏ quyển sách trên tay xuống, đứng dậy sờ khuôn mặt của Hàn Minh Thư: “Mẹ mà không vui thì phải nói cho con biết đó!”
“Ừ” Hàn Minh Thư nhìn khuôn mặt giống ai đó, nghĩ một chút và cúi xuống ôm cậu bé: “Mẹ nhất định sẽ nói với bé đậu nành”
‘Vết thương của Hàn Minh Thư cũng không nghiêm trọng lắm, sau khi ở nhà dưỡng thương vài hôm, cuối cùng cũng khỏi 7 8 phần, miệng vết thương đã lên mài, có thể đụng nước, chỉ là vẫn phải bôi thuốc, hơn nữa thời gian đụng nước cũng không được quá lâu, tránh sau này có sẹo.
Sau khi vết thương hồi phục, cô đi làm trở lại, sau khi gửi bản cuối cùng cho bên Lâm Mỹ Nhiên, đối phương vô cùng hài lòng.
Sau khi mọi người thương lượng xong, Hàn Minh Thư cho Tiểu Nhan đặt làm.
Đồng thời, Lâm Ân Ân cũng hỏi bản thảo cô ta vẽ tới đâu rồi, vì hứa cô ta đích thân thiết kế, cho nên Hàn Minh Thư cũng rất chân thành cáo lỗi nói tay của mình bị thương, mấy ngày này sẽ làm ra bản hoàn chỉnh cho cô ta.
Lâm Ân Ân gửi tin nhắn messager: Sau ngày hôm đó chúng ta chưa gặp nhau, vừa hay tôi đang có chút linh cảm, hay là hôm nay chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà hàng kia đi?
Còn đi nhà hàng kia sao? Dù sao cũng gần, nên Hàn Minh Thư không suy nghĩ nhiều nhận lời.
Sau khi Hàn Minh Thư nhận lời, Lâm Ân Ân bèn gửi tin nhắn trong danh sách bạn bè của cô ta là Dạ Âu Thần.
Lâm Ân Ân: Anh Dạ, hôm nay có rảnh không? Tôi mời anh dùng cơm, tiện thể tôi có mời nhà thiết kế kia, không phải anh muốn tìm cô ta thiết kế sao? Tôi cũng có chút chuyện gặp cô ta bàn bạc, anh có muốn ra gặp chung không?
Sau khi gửi xong, Lâm Ân Ân cầm chặt điện thoại, khuôn mặt hơi nóng bừng.
Cô ta biết tin nhắn này là cô ta cố ý gửi đi, vừa nhìn đã biết cô ta cố ý hẹn anh ta, chỉ là…cô ta cho rằng trước đó bản thân đã thêm lí do.
Hơn nữa, cô ta cũng đã quyết định biến anh ta là người đàn ông của mình, nên phải chủ động tấn công, không thể nào vụt mất cơ hội.
Dạ Âu Thần nhìn thấy tin nhắn người phụ nữ kia gửi tới liền chau mày, người phụ nữ này sao phiền dữ?
Nhưng sau khi đọc tin nhản, đôi mắt đen thẳm của Dạ Âu Thần sáng ra, sau đó anh ta dùng một tay cầm điện thoại.
Có hẹn người phụ nữ đó, thì anh ta chấp nhận.
Nhưng mà…
Dạ Âu Thần nhểnh miệng cười, liền gõ một chữ ok gửi đi.
Anh ta lại muốn coi, người phụ nữ đó bình tĩnh tới bao giờ?
Anh ta không tin, 5 năm không gặp, sau khi gặp bản thân lại có thể bình tĩnh như vậy.
Nhà hàng Đức Bảo Lâm Ân Ân ngồi vào chỗ của mình chờ đợi, hưng phấn như một chú chim xổ lồng, trước khi đến cô ta gần như trang điểm thành một con bướm.
Khi nhìn thấy Dạ Âu Thần nhận lời mời của cô ta, cô ta phấn khích tới nổi nhảy lên.
Sau đó cảm thấy, có hy vọng với Dạ Âu Thần rồi, liền tốn khá nhiều thời gian trang điểm và thay đồ.
Bây giờ cuối cùng cũng ngồi đợi ở nhà hàng, đợi nam thần của bản thân xuất hiện.
Thậm chí Lâm Ân Ân còn mơ mông, sau này sẽ có một ngày, Dạ Âu Thần sẽ bị mình làm cho rung động, núi tuyết trở thành quả cầu lửa hừng hực, đối đãi ấm áp với cô ta.
“Cô Lâm”
Giọng nữ từ phía sau vang lên, Lâm Ân Ân quay đầu nhìn lại, thì thấy Hàn Minh Thư đã tới.
“Shelly, cô đến rồi à, mau ngồi xuống”
Hàn Minh Thư mỉm cười, muốn đi qua ngồi đối diện Lâm Ân Ân, thì bị Lâm Ân Ân đứng dậy kéo tay cô lại, khuôn mặt thân thương, kéo cô ngồi kế bên cô ta.
Hàn Minh Thư: “22?”
Chuyện này là sao? Bàn chuyện không phải mặt đối mặt tốt hơn sao?
Tại sao lại ngồi kế bên nhau?
“Cô ngồi kế bên tôi là được rồi, tí nữa còn có người đến”
Hàn Minh Thư nghe vậy, sắc mặt liền trở nên thiếu tự nhiên, không đợi cô hỏi, Lâm Ân Ân ngại ngùng che miệng cười nói: “Người này hôm đó cô cũng gặp qua, Dạ Âu Thần”
/1898
|