Nghe thấy là rơi từ túi áo vest, Thẩm Cửu liền biết đó là đồ của Dạ Âu Thần, nhận lấy cái hộp từ tay Tống Thiến sau đó đem cất lại vào túi.
Quy củ như thế khiến Tống Thiến không khỏi nhíu mày, cười nói: “Con không tò mà là thứ gì sao? Không mở ra xem xem?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng lại một chút, sau đó giương mắt nhìn Tống Thiến chằm chằm.
Mở ra nhìn?
“Dì thấy cái hộp này rất tinh xảo, nếu là đồ của thằng bé, thì chắc cũng để tặng ai đó, nói không chừng…Là tặng cho con, hay là con cứ mở ra xem đi?”
“Chuyện này…hình như không tốt lắm?” Thẩm Cửu khó xử mím môi, cô chưa từng lấy đồ mà không được sự đồng ý của Dạ Âu Thần, mà…quan trọng là Dạ Âu Thần chắc chắn sẽ không mua quà cho cô.
Khả năng cao…là mua cho người khác.
Tống Thiến thấy vậy trực tiếp đoạt lấy cái hộp: “Con không mở thì dì mở, dì rất tò mò Âu Thần sẽ mua cái gì đây.”
Nói xong, Tống Thiến đem hộp mở ra luôn, Thẩm Cửu muốn ngăn cũng không kịp.
Cái hộp nhỏ được mở ra, bên trong là một đôi bông tai đính hồng ngọc, màu hồng nhạt êm dịu khiến hai người đồng thời đều ngớ người, Tống Thiến kinh ngạc kêu thành tiếng: “Quả nhiên, dì nói nó tặng con mà.”
Nhìn đôi bông tai tinh xảo kia, trong nháy mắt Thẩm Cửu có cảm giác muốn ngừng thở, cô tưởng mình đã nhìn lầm.
Đôi bông tai này…
Trong một lần cùng cô đi dạo phố, Tiểu Nhan đã kêu cô chọn một đôi, lúc đó…Cô có chọn được một đôi, nhưng giá lại quá cao, cho nên Thẩm Cửu không lấy, Dạ Âu Thần khi đó muốn mua cho cô, nhưng cô đã từ chối.
Sau đó cô liền rời đi, không nghĩ rằng Âu Thần lại mua nó?
Nhưng anh đã mua khi nào, sao lại không đưa cho cô?
Nghĩ đến gương mặt thâm thúy nam tính của anh, bình thường Dạ Âu Thần đều rất nghiêm túc, lúc không nói chuyện tạo cho người ta một loại cảm giác cấm dục, lúc nói chuyện thì lại rất ác liệt, khó mà có thể tưởng tượng được chuyện anh lại đi mua đôi bông tai này, lại còn cất vào túi áo của mình nữa chứ.
“Nhìn vẻ mặt của con kìa, có gì không đúng sao? Chuyện gì vậy?” Tống Thiến thấy cô ngây người nhìn đôi bông tai hồng ngọc, liền tò mò hỏi một câu.
Nghe thấy lời bà nói, Thẩm Cửu hồi thần, lắc đầu nói: “Dạ không có gì.”
Cô dời mắt, trong lòng vẫn có chút kỳ quái, sao Dạ Âu Thần lại mua đôi bông tai này cho cô? Rõ ràng…anh rất ghét cô mà.
“Da con trắng, đôi bông này rất hợp với con.” Tống Thiến đem hộp bông tai để vào tay cô, mỉm cười nói: “Dì trước giờ chưa từng thấy Âu Thần mua quà cho bất kỳ cô gái nào.”
“Dì, dì hiểu lầm rồi, cái này chắc chắn không phải mua cho con đâu.” Cầm cái hộp trong tay, nhất thời Thẩm Cửu cảm thấy như nó nặng đến trăm kí vậy, nhanh chóng nâng hộp lên, rồi cẩn thận đóng nắp lại, đầy luyến tiếc.
Tống Thiến điềm nhiên cười, chỉ trong một cái chớp mắt bà liền hiểu rõ, nhưng mà bà sợ cô ngại nên không dám nói.
Sau đó Tống Thiến đi nấu cơm, hai người cùng nhau ăn một bữa đơn giản, tay nghề Tống Thiến rất tốt, Thẩm Cửu lần đầu phá lệ ăn một chén, thấy cô ăn ngon, Tống Thiến liền nói: “Con ăn thêm nữa đi, quá gầy, đối với bé con cũng không tốt.”
Nói rồi, Tống Thiến múc cho cô một chén canh gà: “Dinh dưỡng không đủ, đến lúc đó người khác lại nói Âu Thần ngược đãi con, sau này nên ăn nhiều một chút, nếu thấy bọn họ nấu không hợp khẩu vị, con có thể tìm dì.”
“Cảm ơn dì, nhưng mà…con không thể phiền dì mỗi ngày vậy được.”
“Không sao cả.” Tống Thiến mỉm cười: “Dù sao dì cũng là người thân duy nhất của Âu Thần mà.”
Lại thêm một lần cô được nghe đến chuyện có liên quan đến thân thế Dạ Âu Thần, trong lòng Thẩm Cửu có chút kinh ngạc, bởi vì theo lời Dạ Y Viễn nói, mẹ của anh không ở nhà họ Dạ kể từ khi anh còn nhỏ, về sau thì anh mới trở về, làm người khác đều nghĩ rằng anh là con riêng.
“Bên ngoài có phải đồn đãi rằng Âu Thần là con riêng ở Dạ thị hay không?”
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Tống Thiến hỏi.
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn vào mắt Tống Thiến.
Sao bà ta lại biết cô đang nghĩ gì?
“Đó không phải là sự thật.” Tống Thiến đặt đũa xuống, rút một tờ giấy ăn ra nhẹ ngàng chậm môi, động tác đầy tao nhã, bà ta chậm rãi nói: “Năm đó ba và mẹ Âu Thần cũng chính là chị của dì.”
“Chị của dì tên là Tống Hân, năm đó ba của Âu Thần phải tốn rất nhiều công phu mới có thể theo đuổi được chị ấy, chị dì rất dễ mềm lòng, bị ba của Âu Thần cuốn lấy liền đi theo anh ta, sau đó hai người nảy sinh tình cảm, tựa như thuận nước đẩy thuyền. Nhưng không bao lâu sau, ba Âu Thần lại có người đàn bà khác ở bên ngoài.”
Nói đến đây, Tống Thiến dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói tiếp: “Chị dì tuy là người dễ mềm lòng, nhưng lại là người rất mạnh mẽ, làm sao chị ấy có thể chịu đựng được người đàn ông của mình lừa dối mình? Đừng nói là thể xác ngay cả tinh thần cũng không được. Chị dì không thể chấp nhận việc này, cho nên…”
“Cho nên dì ấy không cho ba Dạ Âu Thần cơ hội nào mà trực tiếp bỏ đi, có phải không.”
Thẩm Cửu nói tiếp.
Tống Thiến ngước mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chị dì là người cứng cỏi, trước kia người đàn ông kia nói những lời đường mật như thế, ai biết được lại thay lòng đổi dạ, vì thế chị dì rất dứt khoác, không hề do dự, cũng không rơi một giọt nước mắt vì tên đàn ông kia. Thế nhưng không lâu sau, tên đàn ông thâm tình kia lại đưa người phụ nữ đó về nhà.”
“Cái gì?” Thẩm Cửu khiếp sợ trợn mắt lên nhìn: “Đem người phụ nữ đó về nhà, chuyện này…”
“Có phải rất bất ngờ không, đàn ông dễ thay đổi như vậy đấy, ban đầu thì nói yêu con nhưng chỉ vài giây sau thì lại yêu người khác.”
“Tất nhiên.” Tống Thiến đột nhiên chuyển đề tài: “Âu Thần tuyệt đối không phải người như vậy, mẹ của thằng bé vẫn luôn giáo dục thằng bé từ nhỏ đến lớn, nó cùng chị dì rất giống nhau. Cho nên con không cần phải lo chuyện nó sẽ yêu một người khác.”
Nghe vậy, tay Thẩm Cửu run lên, Dạ Âu Thần còn cứng cỏi hơn cả mẹ anh sao?
“Chỉ sợ, nếu càng cứng cỏi hơn thì…sẽ càng kháng cự hôn nhân này, không phải sao?”
“Đúng vậy, kháng cự là một chuyện, nhưng tình cảm không phải do bản thân khống chế, không kìm lòng được lại là một chuyện khác, con nghĩ sao?”
“Có thể ban đầu nó rất kháng cự, nhưng nhìn những việc thằng bé làm, trong lòng con cũng hiểu rõ, không phải sao? Dì nhìn con cũng nhìn nó, người làm dì đây đều hiểu rõ tất cả.”
“Thẩm Cửu, dì gọi là Cửu nhé, dì biết con là một cô gái tốt, nhưng mà Âu Thần vốn là người nhạy cảm, có thể nó sẽ kháng cự chuyện này, vậy…Con có lòng tin không?”
Quy củ như thế khiến Tống Thiến không khỏi nhíu mày, cười nói: “Con không tò mà là thứ gì sao? Không mở ra xem xem?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng lại một chút, sau đó giương mắt nhìn Tống Thiến chằm chằm.
Mở ra nhìn?
“Dì thấy cái hộp này rất tinh xảo, nếu là đồ của thằng bé, thì chắc cũng để tặng ai đó, nói không chừng…Là tặng cho con, hay là con cứ mở ra xem đi?”
“Chuyện này…hình như không tốt lắm?” Thẩm Cửu khó xử mím môi, cô chưa từng lấy đồ mà không được sự đồng ý của Dạ Âu Thần, mà…quan trọng là Dạ Âu Thần chắc chắn sẽ không mua quà cho cô.
Khả năng cao…là mua cho người khác.
Tống Thiến thấy vậy trực tiếp đoạt lấy cái hộp: “Con không mở thì dì mở, dì rất tò mò Âu Thần sẽ mua cái gì đây.”
Nói xong, Tống Thiến đem hộp mở ra luôn, Thẩm Cửu muốn ngăn cũng không kịp.
Cái hộp nhỏ được mở ra, bên trong là một đôi bông tai đính hồng ngọc, màu hồng nhạt êm dịu khiến hai người đồng thời đều ngớ người, Tống Thiến kinh ngạc kêu thành tiếng: “Quả nhiên, dì nói nó tặng con mà.”
Nhìn đôi bông tai tinh xảo kia, trong nháy mắt Thẩm Cửu có cảm giác muốn ngừng thở, cô tưởng mình đã nhìn lầm.
Đôi bông tai này…
Trong một lần cùng cô đi dạo phố, Tiểu Nhan đã kêu cô chọn một đôi, lúc đó…Cô có chọn được một đôi, nhưng giá lại quá cao, cho nên Thẩm Cửu không lấy, Dạ Âu Thần khi đó muốn mua cho cô, nhưng cô đã từ chối.
Sau đó cô liền rời đi, không nghĩ rằng Âu Thần lại mua nó?
Nhưng anh đã mua khi nào, sao lại không đưa cho cô?
Nghĩ đến gương mặt thâm thúy nam tính của anh, bình thường Dạ Âu Thần đều rất nghiêm túc, lúc không nói chuyện tạo cho người ta một loại cảm giác cấm dục, lúc nói chuyện thì lại rất ác liệt, khó mà có thể tưởng tượng được chuyện anh lại đi mua đôi bông tai này, lại còn cất vào túi áo của mình nữa chứ.
“Nhìn vẻ mặt của con kìa, có gì không đúng sao? Chuyện gì vậy?” Tống Thiến thấy cô ngây người nhìn đôi bông tai hồng ngọc, liền tò mò hỏi một câu.
Nghe thấy lời bà nói, Thẩm Cửu hồi thần, lắc đầu nói: “Dạ không có gì.”
Cô dời mắt, trong lòng vẫn có chút kỳ quái, sao Dạ Âu Thần lại mua đôi bông tai này cho cô? Rõ ràng…anh rất ghét cô mà.
“Da con trắng, đôi bông này rất hợp với con.” Tống Thiến đem hộp bông tai để vào tay cô, mỉm cười nói: “Dì trước giờ chưa từng thấy Âu Thần mua quà cho bất kỳ cô gái nào.”
“Dì, dì hiểu lầm rồi, cái này chắc chắn không phải mua cho con đâu.” Cầm cái hộp trong tay, nhất thời Thẩm Cửu cảm thấy như nó nặng đến trăm kí vậy, nhanh chóng nâng hộp lên, rồi cẩn thận đóng nắp lại, đầy luyến tiếc.
Tống Thiến điềm nhiên cười, chỉ trong một cái chớp mắt bà liền hiểu rõ, nhưng mà bà sợ cô ngại nên không dám nói.
Sau đó Tống Thiến đi nấu cơm, hai người cùng nhau ăn một bữa đơn giản, tay nghề Tống Thiến rất tốt, Thẩm Cửu lần đầu phá lệ ăn một chén, thấy cô ăn ngon, Tống Thiến liền nói: “Con ăn thêm nữa đi, quá gầy, đối với bé con cũng không tốt.”
Nói rồi, Tống Thiến múc cho cô một chén canh gà: “Dinh dưỡng không đủ, đến lúc đó người khác lại nói Âu Thần ngược đãi con, sau này nên ăn nhiều một chút, nếu thấy bọn họ nấu không hợp khẩu vị, con có thể tìm dì.”
“Cảm ơn dì, nhưng mà…con không thể phiền dì mỗi ngày vậy được.”
“Không sao cả.” Tống Thiến mỉm cười: “Dù sao dì cũng là người thân duy nhất của Âu Thần mà.”
Lại thêm một lần cô được nghe đến chuyện có liên quan đến thân thế Dạ Âu Thần, trong lòng Thẩm Cửu có chút kinh ngạc, bởi vì theo lời Dạ Y Viễn nói, mẹ của anh không ở nhà họ Dạ kể từ khi anh còn nhỏ, về sau thì anh mới trở về, làm người khác đều nghĩ rằng anh là con riêng.
“Bên ngoài có phải đồn đãi rằng Âu Thần là con riêng ở Dạ thị hay không?”
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Tống Thiến hỏi.
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn vào mắt Tống Thiến.
Sao bà ta lại biết cô đang nghĩ gì?
“Đó không phải là sự thật.” Tống Thiến đặt đũa xuống, rút một tờ giấy ăn ra nhẹ ngàng chậm môi, động tác đầy tao nhã, bà ta chậm rãi nói: “Năm đó ba và mẹ Âu Thần cũng chính là chị của dì.”
“Chị của dì tên là Tống Hân, năm đó ba của Âu Thần phải tốn rất nhiều công phu mới có thể theo đuổi được chị ấy, chị dì rất dễ mềm lòng, bị ba của Âu Thần cuốn lấy liền đi theo anh ta, sau đó hai người nảy sinh tình cảm, tựa như thuận nước đẩy thuyền. Nhưng không bao lâu sau, ba Âu Thần lại có người đàn bà khác ở bên ngoài.”
Nói đến đây, Tống Thiến dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói tiếp: “Chị dì tuy là người dễ mềm lòng, nhưng lại là người rất mạnh mẽ, làm sao chị ấy có thể chịu đựng được người đàn ông của mình lừa dối mình? Đừng nói là thể xác ngay cả tinh thần cũng không được. Chị dì không thể chấp nhận việc này, cho nên…”
“Cho nên dì ấy không cho ba Dạ Âu Thần cơ hội nào mà trực tiếp bỏ đi, có phải không.”
Thẩm Cửu nói tiếp.
Tống Thiến ngước mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chị dì là người cứng cỏi, trước kia người đàn ông kia nói những lời đường mật như thế, ai biết được lại thay lòng đổi dạ, vì thế chị dì rất dứt khoác, không hề do dự, cũng không rơi một giọt nước mắt vì tên đàn ông kia. Thế nhưng không lâu sau, tên đàn ông thâm tình kia lại đưa người phụ nữ đó về nhà.”
“Cái gì?” Thẩm Cửu khiếp sợ trợn mắt lên nhìn: “Đem người phụ nữ đó về nhà, chuyện này…”
“Có phải rất bất ngờ không, đàn ông dễ thay đổi như vậy đấy, ban đầu thì nói yêu con nhưng chỉ vài giây sau thì lại yêu người khác.”
“Tất nhiên.” Tống Thiến đột nhiên chuyển đề tài: “Âu Thần tuyệt đối không phải người như vậy, mẹ của thằng bé vẫn luôn giáo dục thằng bé từ nhỏ đến lớn, nó cùng chị dì rất giống nhau. Cho nên con không cần phải lo chuyện nó sẽ yêu một người khác.”
Nghe vậy, tay Thẩm Cửu run lên, Dạ Âu Thần còn cứng cỏi hơn cả mẹ anh sao?
“Chỉ sợ, nếu càng cứng cỏi hơn thì…sẽ càng kháng cự hôn nhân này, không phải sao?”
“Đúng vậy, kháng cự là một chuyện, nhưng tình cảm không phải do bản thân khống chế, không kìm lòng được lại là một chuyện khác, con nghĩ sao?”
“Có thể ban đầu nó rất kháng cự, nhưng nhìn những việc thằng bé làm, trong lòng con cũng hiểu rõ, không phải sao? Dì nhìn con cũng nhìn nó, người làm dì đây đều hiểu rõ tất cả.”
“Thẩm Cửu, dì gọi là Cửu nhé, dì biết con là một cô gái tốt, nhưng mà Âu Thần vốn là người nhạy cảm, có thể nó sẽ kháng cự chuyện này, vậy…Con có lòng tin không?”
/1898
|