"Cô!" Tiểu Nhan che mặt mình lại muốn xông lên, Hàn Mai Linh lùi lại một bước: “Một tát này là để cho cô nhớ lâu, thức thời lại cút sang một bên cho tôi, bằng không... Tôi với thân phận cô cả Hàn thị không thể nào dễ chọc như vậy đâu."
Tiểu Nhan mặc kệ, cứ xông lên trước, thật sự tát trả một cái.
Cô ấy vô cùng hung hãn, tốc độ cũng nhanh, Hàn Mai Linh ngây người không kịp phản ứng, mãi đến khi trên mặt bị tát một cái.
"Cô lại dám đánh tôi à?"
"Cô có thể đánh tôi, tôi lại không thể đánh cô sao?" Tiểu Nhan xông lên, hung hăng nói.
Hàn Mai Linh che mặt mình, đầy hung ác trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ như muốn xông tới xé cô ấy ra: "Cô đừng tưởng cô là bạn của Cửu Cửu thì tôi không làm gì được cô nhé?"
"Cô đương nhiên có thể làm gì tôi rồi. Chồng bạn tốt của cô mà cô còn có thể đào góc tường, càng chưa nói tới tôi chỉ là bạn bình thường của bạn tốt của cô mà thôi, cô đương nhiên sẽ dùng thủ đoạn càng độc ác hơn để đối phó với tôi, tôi nói đúng không?"
Hàn Mai Linh nghe vậy chợt biến sắc: “Cô đừng nói linh tinh, đào góc tường gì chứ, tôi căn bản không hiểu cô đang nói gì."
"Nghe không hiểu à?" Tiểu Nhan lau vết máu trên khóe môi mình, cười lạnh một tiếng: "Cô đương nhiên nghe không hiểu rồi. Dù sao cô cũng phải giả vờ mà. Ở trước mặt Thẩm Cửu thì giả vờ chị em gái thân thiết với cô ấy, ở trước mặt cậu Dạ lại giả vờ làm đóa sen trắng. Thật ra cô chính là muốn quyến rũ cậu Dạ. Cố ý ăn mặc thành như vậy, người khác không nhìn ra, cô tưởng tôi không nhìn ra chắc?"
Đối với Hàn Mai Linh, Tiểu Nhan không hề khách sáo.
Lúc đầu cô ấy chỉ nghi ngờ, sau đó lại thấy cô ta trở về cùng Dạ Âu Thần, trên mặt tươi cười, ánh mắt rạng ngời, Tiểu Nhan đã có thể vô cùng chắc chắn cô ta chính là muốn quan hệ bất chính với cậu Dạ.
"Cô nhìn ra cái gì chứ? Chỉ dựa vào suy đoán riêng của cô, cô đã muốn kết luận tôi làm gì à? Cho dù là pháp luật cũng cần phải có chứng cứ đi? Cô mở miệng nói suông, vu oan hãm hại người khác, tôi có thể không nhận."
"Tôi đã biết cô sẽ không nhận rồi." Tiểu Nhan cười lạnh một tiếng, cô giơ điện thoại lên: "Tôi đã quay lại cảnh cô và cậu Dạ ở chung một chỗ, gửi tới cho Thẩm Cửu rồi. Cô đoán xem, sau khi cô ấy nhìn thấy, sẽ nghĩ về cô thế nào? Các người còn có thể làm chị em tốt được sao?"
Hàn Mai Linh nghe vậy biến sắc: “Cô làm gì?" Cô ta xông tới, muốn cướp lấy điện thoại của Tiểu Nhan. Tiểu Nhan lại lùi lại một bước dài, cười lạnh nói: "Cô hoảng loạn gì chứ? Không phải cô không có sao? Làm gì thấp thỏm không yên như vậy?"
Hàn Mai Linh cố gắng bình tĩnh lại: “Cô gửi đi thì thế nào? Tôi quang minh lỗi lạc. Lại nói, Cửu Cửu sẽ không tin cô đâu."
"Tốt, vậy lại xem thử." Tiểu Nhan cất điện thoại, hung hăng trừng mắt với Hàn Mai Linh, sau đó rời khỏi hiện trường.
Khi Thẩm Cửu đứng dậy đi rót trà, lại nghe báo có tin nhắn. Cô cầm điện thoại ra xem. Sau khi thấy video mà Tiểu Nhan gửi cho cô, tim cô đập loạn, đứng ngay ra một lúc lâu, thậm chí nước sôi tràn ra khỏi cốc cũng không biết.
Mãi đến khi trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, Thẩm Cửu mới chợt lấy lại tinh thần, ngón tay run rẩy, vội vàng đặt cốc xuống. Sau đó cô nhìn lòng bàn tay và ngón tay của mình bị bỏng tới mức đỏ cả lên.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Cửu đi rửa nước lạnh, sau đó cầm thuốc trị bỏng lần trước bôi một chút rồi quay về chỗ làm việc.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Nhan lại gửi tin nhắn tới.
(Tớ biết bây giờ cậu không muốn tin tớ, nhưng có video làm chứng, chứng minh tớ không có nói linh tinh. Cửu Cửu, tớ nhìn người rất chuẩn, cậu tin tớ một lần đi.)
Thẩm Cửu lặng lẽ nhìn tin nhắn này, lúc vừa định nhắn lại thì Hàn Mai Linh gọi điện thoại tới.
Lúc nhìn thấy cuộc gọi của Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu khẽ run tay, điện thoại cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn. Vì khoảng cách không xa, nên điện thoại không có vấn đề gì, tiếng chuông vẫn đang vang lên.
Thật lâu sau, Thẩm Cửu mới nghe máy.
"Alo?"
"... Cửu Cửu."
Thẩm Cửu không mở miệng, định nghe xem đối phương nói gì.
"Xin lỗi Cửu Cửu." Nghe giọng Hàn Mai Linh rất đau khổ, giọng điệu hơi tủi thân nói: "Có phải Tiểu Nhan gửi video cho cậu không? Cô ta nói vì với cậu, cậu cũng đừng tin đấy. Chúng ta là bạn tốt, chị em tốt, cho dù tất cả mọi người phản bội cậu, tớ cũng sẽ không phản bội cậu đâu."
Thẩm Cửu cố nhếch môi, muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng của mình hơi nghẹn ngào. Đầu bên kia, Hàn Mai Linh lại nói: "Như vậy đi, hết giờ làm tớ tới đón cậu, chúng ta gặp mặt lại nói, được không?"
Cuối cùng Thẩm Cửu chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Trong quá trình Dạ Âu Thần gọi cô tới văn phòng, đưa cho cô một bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, hỏi cô có đề nghị gì không. Khi Thẩm Cửu cầm lấy bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này, vẫn vô cùng kinh ngạc. Trước kia, Dạ Âu Thần chưa từng hỏi qua kiến nghị của cô, sao hôm nay...
"Thế nào?" Dạ Âu Thần ngước mắt lên: “Có vấn đề à?"
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, theo bản năng nâng mí mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần, sau đó im lặng lắc đầu, nghiêm túc ở bên cạnh xem nhìn bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp.
Cốc cốc.
"Vào đi."
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một bóng người dong dỏng cao đi đến. Đó là Dạ Y Viễn.
Mà Thẩm Cửu vẫn cúi đầu xem bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, không để ý là ai bước vào.
Sau khi Dạ Y Viễn bước vào, nhìn thấy Thẩm Cửu ở bên trong, trong đôi mắt nâu chợt hiện lên chút tối tăm, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt dịu dàng che đi. Anh ta đi tới trước bàn làm việc với tốc độ ổn định.
"Âu Thần."
Thẩm Cửu bất chợt nghe được giọng nói của Dạ Y Viễn, lập tức ngẩng đầu lên.
Dạ Âu Thần vốn lãnh đạm không nhìn qua, nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát Thẩm Cửu, muốn xem thử cô sẽ có phản ứng gì. Ai biết cô lại bất chợt ngẩng đầu lên. Trong lòng Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy không thoải mái, tay đặt ở trên đùi hơi xiết chặt.
Sau khi ánh mắt Dạ Y Viễn và Thẩm Cửu tiếp xúc trong giây lát, Thẩm Cửu lại cúi đầu. Dạ Y Viễn điều chuyển công tác cho cô, cô không đi. Bây giờ Dạ Âu Thần thăng chức cho cô, cô lại xuất hiện ở trong phòng làm việc. Anh ta sẽ không cho rằng cô là một kẻ tham hư vinh chứ?
"Có việc gì sao?" Giọng Dạ Âu Thần lạnh lùng, nhìn Dạ Y Viễn với ánh mắt sắc như dao.
Ánh mắt Dạ Y Viễn lướt qua gương mặt của Thẩm Cửu, sau đó thu về.
"Qua đưa ít tài liệu thôi." Dạ Y Viễn bước tới và đặt tài liệu ở trên bàn.
Dạ Âu Thần nhìn tập tài liệu này, lạnh giọng giễu cợt: "Anh cả phải tự mình đưa tài liệu qua từ khi nào vậy? Hay là nghe được người nào đó ở đây, cho nên không chờ được, phải chạy tới gặp?"
Thẩm Cửu: "..."
Cô đâu có nói gì chứ? Sao lửa này lại cháy tới trên người cô vậy?
Dạ Âu Thần có thù địch rất lớn đối với Dạ Y Viễn. Hai người không phải là anh em ruột thịt, có thù địch như vậy thì Thẩm Cửu cũng hiểu được. Nhưng cô không muốn làm vật hi sinh ở giữa kia đâu.
Dạ Y Viễn nhếch môi khẽ cười nói: "Âu Thần hiểu nhầm rồi. Chỉ là thư ký đúng lúc có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên tôi mới tự mình qua một chuyến. Cậu xem qua tài liệu đi. Nếu không có vấn đề thì ký tên vào."
Dạ Âu Thần ngồi yên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dạ Y Viễn.
"Đúng rồi, Âu Thần trước đó không phải đã giáng chức cô ấy sao? Tôi còn tính chiếu cố cho cô ấy một chút, điều cô đến chỗ tôi làm thư ký đấy."
Tiểu Nhan mặc kệ, cứ xông lên trước, thật sự tát trả một cái.
Cô ấy vô cùng hung hãn, tốc độ cũng nhanh, Hàn Mai Linh ngây người không kịp phản ứng, mãi đến khi trên mặt bị tát một cái.
"Cô lại dám đánh tôi à?"
"Cô có thể đánh tôi, tôi lại không thể đánh cô sao?" Tiểu Nhan xông lên, hung hăng nói.
Hàn Mai Linh che mặt mình, đầy hung ác trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ như muốn xông tới xé cô ấy ra: "Cô đừng tưởng cô là bạn của Cửu Cửu thì tôi không làm gì được cô nhé?"
"Cô đương nhiên có thể làm gì tôi rồi. Chồng bạn tốt của cô mà cô còn có thể đào góc tường, càng chưa nói tới tôi chỉ là bạn bình thường của bạn tốt của cô mà thôi, cô đương nhiên sẽ dùng thủ đoạn càng độc ác hơn để đối phó với tôi, tôi nói đúng không?"
Hàn Mai Linh nghe vậy chợt biến sắc: “Cô đừng nói linh tinh, đào góc tường gì chứ, tôi căn bản không hiểu cô đang nói gì."
"Nghe không hiểu à?" Tiểu Nhan lau vết máu trên khóe môi mình, cười lạnh một tiếng: "Cô đương nhiên nghe không hiểu rồi. Dù sao cô cũng phải giả vờ mà. Ở trước mặt Thẩm Cửu thì giả vờ chị em gái thân thiết với cô ấy, ở trước mặt cậu Dạ lại giả vờ làm đóa sen trắng. Thật ra cô chính là muốn quyến rũ cậu Dạ. Cố ý ăn mặc thành như vậy, người khác không nhìn ra, cô tưởng tôi không nhìn ra chắc?"
Đối với Hàn Mai Linh, Tiểu Nhan không hề khách sáo.
Lúc đầu cô ấy chỉ nghi ngờ, sau đó lại thấy cô ta trở về cùng Dạ Âu Thần, trên mặt tươi cười, ánh mắt rạng ngời, Tiểu Nhan đã có thể vô cùng chắc chắn cô ta chính là muốn quan hệ bất chính với cậu Dạ.
"Cô nhìn ra cái gì chứ? Chỉ dựa vào suy đoán riêng của cô, cô đã muốn kết luận tôi làm gì à? Cho dù là pháp luật cũng cần phải có chứng cứ đi? Cô mở miệng nói suông, vu oan hãm hại người khác, tôi có thể không nhận."
"Tôi đã biết cô sẽ không nhận rồi." Tiểu Nhan cười lạnh một tiếng, cô giơ điện thoại lên: "Tôi đã quay lại cảnh cô và cậu Dạ ở chung một chỗ, gửi tới cho Thẩm Cửu rồi. Cô đoán xem, sau khi cô ấy nhìn thấy, sẽ nghĩ về cô thế nào? Các người còn có thể làm chị em tốt được sao?"
Hàn Mai Linh nghe vậy biến sắc: “Cô làm gì?" Cô ta xông tới, muốn cướp lấy điện thoại của Tiểu Nhan. Tiểu Nhan lại lùi lại một bước dài, cười lạnh nói: "Cô hoảng loạn gì chứ? Không phải cô không có sao? Làm gì thấp thỏm không yên như vậy?"
Hàn Mai Linh cố gắng bình tĩnh lại: “Cô gửi đi thì thế nào? Tôi quang minh lỗi lạc. Lại nói, Cửu Cửu sẽ không tin cô đâu."
"Tốt, vậy lại xem thử." Tiểu Nhan cất điện thoại, hung hăng trừng mắt với Hàn Mai Linh, sau đó rời khỏi hiện trường.
Khi Thẩm Cửu đứng dậy đi rót trà, lại nghe báo có tin nhắn. Cô cầm điện thoại ra xem. Sau khi thấy video mà Tiểu Nhan gửi cho cô, tim cô đập loạn, đứng ngay ra một lúc lâu, thậm chí nước sôi tràn ra khỏi cốc cũng không biết.
Mãi đến khi trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, Thẩm Cửu mới chợt lấy lại tinh thần, ngón tay run rẩy, vội vàng đặt cốc xuống. Sau đó cô nhìn lòng bàn tay và ngón tay của mình bị bỏng tới mức đỏ cả lên.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Cửu đi rửa nước lạnh, sau đó cầm thuốc trị bỏng lần trước bôi một chút rồi quay về chỗ làm việc.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Nhan lại gửi tin nhắn tới.
(Tớ biết bây giờ cậu không muốn tin tớ, nhưng có video làm chứng, chứng minh tớ không có nói linh tinh. Cửu Cửu, tớ nhìn người rất chuẩn, cậu tin tớ một lần đi.)
Thẩm Cửu lặng lẽ nhìn tin nhắn này, lúc vừa định nhắn lại thì Hàn Mai Linh gọi điện thoại tới.
Lúc nhìn thấy cuộc gọi của Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu khẽ run tay, điện thoại cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn. Vì khoảng cách không xa, nên điện thoại không có vấn đề gì, tiếng chuông vẫn đang vang lên.
Thật lâu sau, Thẩm Cửu mới nghe máy.
"Alo?"
"... Cửu Cửu."
Thẩm Cửu không mở miệng, định nghe xem đối phương nói gì.
"Xin lỗi Cửu Cửu." Nghe giọng Hàn Mai Linh rất đau khổ, giọng điệu hơi tủi thân nói: "Có phải Tiểu Nhan gửi video cho cậu không? Cô ta nói vì với cậu, cậu cũng đừng tin đấy. Chúng ta là bạn tốt, chị em tốt, cho dù tất cả mọi người phản bội cậu, tớ cũng sẽ không phản bội cậu đâu."
Thẩm Cửu cố nhếch môi, muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng của mình hơi nghẹn ngào. Đầu bên kia, Hàn Mai Linh lại nói: "Như vậy đi, hết giờ làm tớ tới đón cậu, chúng ta gặp mặt lại nói, được không?"
Cuối cùng Thẩm Cửu chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Trong quá trình Dạ Âu Thần gọi cô tới văn phòng, đưa cho cô một bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, hỏi cô có đề nghị gì không. Khi Thẩm Cửu cầm lấy bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này, vẫn vô cùng kinh ngạc. Trước kia, Dạ Âu Thần chưa từng hỏi qua kiến nghị của cô, sao hôm nay...
"Thế nào?" Dạ Âu Thần ngước mắt lên: “Có vấn đề à?"
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, theo bản năng nâng mí mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần, sau đó im lặng lắc đầu, nghiêm túc ở bên cạnh xem nhìn bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp.
Cốc cốc.
"Vào đi."
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một bóng người dong dỏng cao đi đến. Đó là Dạ Y Viễn.
Mà Thẩm Cửu vẫn cúi đầu xem bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, không để ý là ai bước vào.
Sau khi Dạ Y Viễn bước vào, nhìn thấy Thẩm Cửu ở bên trong, trong đôi mắt nâu chợt hiện lên chút tối tăm, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt dịu dàng che đi. Anh ta đi tới trước bàn làm việc với tốc độ ổn định.
"Âu Thần."
Thẩm Cửu bất chợt nghe được giọng nói của Dạ Y Viễn, lập tức ngẩng đầu lên.
Dạ Âu Thần vốn lãnh đạm không nhìn qua, nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát Thẩm Cửu, muốn xem thử cô sẽ có phản ứng gì. Ai biết cô lại bất chợt ngẩng đầu lên. Trong lòng Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy không thoải mái, tay đặt ở trên đùi hơi xiết chặt.
Sau khi ánh mắt Dạ Y Viễn và Thẩm Cửu tiếp xúc trong giây lát, Thẩm Cửu lại cúi đầu. Dạ Y Viễn điều chuyển công tác cho cô, cô không đi. Bây giờ Dạ Âu Thần thăng chức cho cô, cô lại xuất hiện ở trong phòng làm việc. Anh ta sẽ không cho rằng cô là một kẻ tham hư vinh chứ?
"Có việc gì sao?" Giọng Dạ Âu Thần lạnh lùng, nhìn Dạ Y Viễn với ánh mắt sắc như dao.
Ánh mắt Dạ Y Viễn lướt qua gương mặt của Thẩm Cửu, sau đó thu về.
"Qua đưa ít tài liệu thôi." Dạ Y Viễn bước tới và đặt tài liệu ở trên bàn.
Dạ Âu Thần nhìn tập tài liệu này, lạnh giọng giễu cợt: "Anh cả phải tự mình đưa tài liệu qua từ khi nào vậy? Hay là nghe được người nào đó ở đây, cho nên không chờ được, phải chạy tới gặp?"
Thẩm Cửu: "..."
Cô đâu có nói gì chứ? Sao lửa này lại cháy tới trên người cô vậy?
Dạ Âu Thần có thù địch rất lớn đối với Dạ Y Viễn. Hai người không phải là anh em ruột thịt, có thù địch như vậy thì Thẩm Cửu cũng hiểu được. Nhưng cô không muốn làm vật hi sinh ở giữa kia đâu.
Dạ Y Viễn nhếch môi khẽ cười nói: "Âu Thần hiểu nhầm rồi. Chỉ là thư ký đúng lúc có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên tôi mới tự mình qua một chuyến. Cậu xem qua tài liệu đi. Nếu không có vấn đề thì ký tên vào."
Dạ Âu Thần ngồi yên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dạ Y Viễn.
"Đúng rồi, Âu Thần trước đó không phải đã giáng chức cô ấy sao? Tôi còn tính chiếu cố cho cô ấy một chút, điều cô đến chỗ tôi làm thư ký đấy."
/1898
|