Chương 2003:
Cô ở bên Tiêu Túc với tư cách người thân, bên cạnh là mấy nhân viên y tế đang sơ cứu cho cậu ta, Giang Tiểu Bạch không hiểu gì, cũng chẳng thể giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh quan sát.
Khi nhìn thấy những vết bỏng lớn trên người Tiêu Túc, hai mắt cô dần dần đỏ hoe, nhưng cô cố nén lại không để nước mắt rơi, cô quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Tiêu Túc nữa.
Giang Tiểu Bạch nhớ lại trận cháy lớn vừa rồi, thế lửa rất lớn, vừa như hồng thủy lại tựa như thú dữ, trong tình huống như vậy, nếu là người bình thường đều sẽ chạy trốn theo bản năng, nhưng cậu ta lại trực tiếp xông vào trong.
Bởi vì người con gái ấy đang ở bên trong.
Giang Tiểu Bạch rũ mi, im lặng lạ thường.
Cô đang nghĩ, nếu như người ở trong đám cháy hôm nay là cô, liệu Tiêu Túc có liều lĩnh xông vào bên trong như vậy hay không?
Thật ra cô không cần nghĩ cũng biết được đáp án, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.
Mắt cô cay xè, muốn khóc nhưng lại cảm thấy mình làm như vậy quá giả tạo, cuối cùng cô chỉ hít sâu một hơi, sau đó nuốt nước mắt vào trong.
Thôi bỏ đi, lúc này tốt hơn là không suy nghĩ gì nữa, chuyện quan trọng bây giờ là đi cùng cậu ta tới bệnh viện tiến hành cứu chữa, chờ cậu ta tỉnh lại.
Những vị khách mời, Dạ Âu Thần và Tống An ở lại hiện trường.
Mọi người vốn vui mừng tới tham dự lễ cưới, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, lúc này bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại xảy ra hỏa hoạn chứ? Đây không phải là khách sạn sao?
Công tác an ninh có thể tệ thế sao?”
“Nghe nói người bị bỏng là cô dâu, chuyện này lẽ nào là do tình địch trả thù? Tôi thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy”
“Tôi thấy chính là bị trả thù, không đến nỗi cháy lớn như thế mà an ninh của khách sạn cũng không biết, còn điều động cả đội cứu hỏa, trong chuyện này, nếu nói không có ai khống chế tôi cũng không dám tin.”
“Ôi, hôm nay vốn còn muốn uống một chén rượu mừng, bây giờ xem ra không thể uống được nữa rồi”
Mọi người thảo luận một hồi, sau đó nói lời tạm biệt với Dạ Âu Thần rồi giải tán.
Tống An vấn luôn bên cạnh chăm sóc cho Giá Nhỏ, sau khi tình huống đã ổn định trở lại, bà mới tới hỏi thăm Dạ Âu Thần.
“Tình hình bên kia sao rồi? Tiểu Nhan và Hàn Thanh không bị thương chứ?”
“Họ bị thương nhẹ, đã được đưa tới bệnh viện, có lẽ không có vấn đề gì lớn”
Lúc Dạ Âu Thần nói xong, anh có chút trâm tư, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Tống An nhìn anh: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Dạ Âu Thần lấy lại tinh thần, khẽ ho rồi nói: “Sau khi xử lý xong chuyện ở đây chúng ta cùng tới bệnh viện thăm họ.”
“Cháu đi trước di, đưa theo Giá Nhỏ qua đó không tiện lắm, dì sắp xếp xong, muộn một chút sẽ tới sau.”
Vừa rồi, Dạ Âu Thần thật ra đang nghĩ đến chuyện của Tiêu Túc, bởi cậu ta bị thương nghiêm trọng hơn Hàn Thanh và Tiểu Nhan, hy vọng bọn họ đều có thể bình an vô sự.
Bên kia, vừa ra ngoài Tiểu Nhan liền ngất xỉu, mất ý thức, Hàn Thanh thấy vậy vô cùng lo lắng, dù trên người anh bị bỏng rất nhiều chỗ nhưng vẫn cố chấp không để nhân viên y tế xử lý, một mực canh giữ bên cạnh Tiểu Nhan, mãi tới khi cô được đưa vào phòng cấp cứu, lúc này Hàn Thanh cũng ngã xuống.
Sau đó không lâu, lại có thêm một người được đưa vào phòng cấp cứu.
Một mình Giang Tiểu Bạch đứng ngoài cửa, hốc mắt phiếm hồng.
Mấy bệnh nhân bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được bàn tán.
“Hôm nay sao thế nhỉ, sao nhiều người phải đi cấp cứu thế? Hơn nữa xem ra đều bị thương rất nghiêm trọng.”
Bọn họ muốn hỏi Giang Tiểu Bạch, nhưng khi nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của cô, không ai dám hỏi thêm nữa.
/1898
|