Chương 1988:
Không được, cô không thể ngồi chờ chết như vậy, cô thích Hàn Thanh nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới đợi được đến ngày hôm nay, cô không muốn số mệnh cứ như vậy mà chôn thân trong trận hỏa hoạn này.
Nhưng mà, cô phải làm sao bây giờ? Lúc cháy Ánh mắt Tiểu Nhan bỗng nhiên chuyển qua một cái phòng khác, nơi đó lửa còn chưa lan tràn qua, hơn nữa cô nhớ rõ nơi đó hình như có toilet, nếu có toilet, vậy hẳn là có nước.
Nghĩ đến đây, đuôi lông mày cô nhiễm vui mừng, bước chân chạy nhanh tới.
Thật may là, toilet có bồn nước nhỏ, Tiểu Nhan nhanh chóng múc một chậu nước nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, chờ khi cô trở ra, lửa đã lớn hơn nữa, một chậu nước nhỏ như vậy đổ xuống căn bản là không có tác dụng gì.
Cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ không thể dập tắt được ngọn lửa lớn này.
Tiểu Nhan lại vào trong toilet, tìm vật chặn lại ống thoát nước, sau đó mở vòi nước trong tay ra, mở cửa toilet.
Rất nhanh, nước từ liên tục trào ra từ bên trong, bởi vì nước không thể thoát xuống cống thoát nước, liền chảy lan tràn hướng ra phía ngoài.
Cô không biết như vậy có dùng được hay không, nhưng cô dập tắt không được đám lửa kia, lại bị nhốt ở phòng này thoát ra không được, biện pháp duy nhất chính là dùng nước.
Đương nhiên cô cũng không lười biếng, trên tay cầm một cái chậu nhỏ, cứ như vậy cô vẫn kiên trì không ngừng mang nước chạy ra chạy vào dập tắt lửa.
Tuy rằng ở trong ngọn lửa lớn như vậy, một chút nước căn bản không thể có tác dụng lớn gì mấy, nhưng Tiểu Nhan cảm thấy, ít nhất có thể ngăn cho lửa cháy đến chậm một chút, chỉ cần có thêm một giây đồng hồ, cũng muốn tranh thủ tìm đường sống cho chính mình.
Cô chỉ hy vọng, mọi người phát hiện bên này có hoả hoạn sớm một chút, sau đó báo nguy.
Cô thật sự, thật sự không muốn chết ở chỗ này.
Nàng còn chưa trở thành vợ của Hàn Thanh, thậm chí còn chưa nói cho anh biết, mình đã có con của anh, sao có thể cam tâm chết đi như vậy!
“Cháy rồi”
Hàn Minh Thư đang cầm tay Đậu Nành, đi theo bên cạnh Dạ Âu Thần, trong lòng ngực anh ôm Giá nhỏ, một nhà bốn người tới tham gia hôn lễ của Hàn Thanh và Tiểu Nhan.
Sảnh ngoài nhiều đồ, hơn nữa cô khá tò mò Tiểu Nhan trang điểm xong sẽ trông như thế nào, cho nên còn đang suy nghĩ muốn dắt Đậu Nành đi qua nhìn xem cô dâu mới hôm nay trông thế nào.
Nhưng ngay lúc này, có người vọt chạy vào.
“Anh Hàn, phòng hóa trang bên kia bị cháy.”
Hàn Thanh đang tiếp đãi khách khứa, nghe xong câu này, tất cả khách mời trong phòng đều có chút sốt ruột bất an.
“Sao lại thế này?”
“Đang êm đẹp sao lại bị cháy?”
Hàn Thanh nheo đôi mắt lại, nhìn người nọ thở hổn hển chạy đến phía mình: “Làm sao vậy?”
“Không biết sao lại thế này, cô Chu đang trông phòng đột nhiên cháy, vừa rồi trợ lý của chuyên viên trang điểm cầm bữa sáng lúc muốn đi vào phát hiện cửa mở không ra, một lát sau nghe thấy được mùi khét..”
Lời nói còn chưa nói xong, Hàn Thanh trước mặt đã không thấy bóng dáng.
“Anh mới vừa rồi nói cái gì? Sao lại thế này?”
Hàn Minh Thư hỏi xong, cũng vội vàng chạy theo hướng Hàn Thanh vừa biến mất, chạy được nửa đường cô quay đầu lại nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Anh chăm sóc tốt cho Đậu Nành và Giá nhỏ nha: Dạ Âu Thần bị bỏ lại: “…”
“Cuối cùng là tại sao lại thế này? Cháy chỗ nào? Là chỗ cô dâu đang ở sao?”
“Trời ạ, sao có thể như vậy? Sao không có ai báo nguy? Mau mau, gọi điện thoại kêu người chữa cháy cháy.”
Dạ Âu Thần nhìn hiện trường hôn lễ lộn xộn này, lại nhìn hai đứa nhỏ bên người, không đúng, hiện tại chỉ còn lại một đứa.
Bởi vì Đậu Nành vừa rồi nhân lúc anh không chú ý đã lén chạy trốn, theo Hàn Minh Thư chạy mất.
/1898
|