Chương 1832:
Nghe vậy, Hứa Yến Uyển sửng sốt, sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ có người nói cho cô biết chuyện gì? Nhưng mà cô ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, mỉm cười gật đầu.
“Đúng vậy, là hai nhà có quan hệ tốt nên cùng nhau lớn. Có chuyện gì vậy?
“Tôi có chuyện muốn hỏi. Tôi không biết sao lại trở thành như này, nghĩ cô và anh lớn lên cùng nhau, cho nên… Tôi muốn hỏi cô một chút.”
Nhìn ánh mắt và biểu cảm của Tiểu Nhan, lại nghĩ lại ngày hôm nay, Hứa Yến Uyển muốn nói ra một đáp án nhưng cô ta vẫn lẳng lặng chờ cô hỏi ra miệng.
Quả nhiên, Tiểu Nhan hỏi ra câu hỏi giống hệt cô ta nghĩ.
“Hôm nay tôi đã tổ chức sinh nhật cho anh ấy, nhưng… anh ấy dường như không vui. Sau đó anh ấy rời đi, bây giờ tôi không thể tìm thấy anh ấy.”Mặc dù Hứa Yến Uyển đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng sau khi nghe Tiểu Nhan nói như vậy, trái tim vẫn kích động nhảy dựng lên. Cô ta tưởng Tiểu Nhan đã giúp Hàn Thanh điều chỉnh xong tật xấu không thể sinh nhật, không nghĩ tới…
Thì ra, quan hệ giữa hai người cũng không tốt như cô ta tưởng tượng. ít nhất Tiểu Nhan không hiểu gì về quá khứ của Hàn Thành, mà Hàn Thanh cũng chưa chuẩn bị tốt để nói cho cô biết, nên hôm nay mới biến thành bộ dạng này.
Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Cô chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh ấy sao?”
“Hả?” Tiểu Nhan tỏ ra nghi hoặc: “Trước kia? Chưa từng…”
Đây là sinh nhật đầu tiên của Hàn Thanh sau khi hai người ở bên nhau. Trước kia Tiểu Nhan làm sao dám tùy tiện tổ chức sinh nhật cho anh.
Biểu cảm của Hứa Yến Uyển đột nhiên trở nên khó coi: “Sao lại như vậy? Ngày hôm đó tôi nghe cô nói cô sẽ tổ chức sinh nhật, tôi vẫn còn sốc. Bởi vì Hàn Thanh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, nhưng tôi thấy cô nói vậy nên nghĩ rằng cô đã chữa được tật xấu của anh ấy.
“Cái gì?” Tiểu Nhan nghe xong, trong nháy mắt cảm thấy cả người đều không ổn.
“Nhưng mà chỉ là sinh nhật thôi mà? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hàn Thanh chỉ vì việc tổ chức sinh nhật thôi sao?
Chuyện này Tiểu Nhan chưa bao giờ biết, chính anh không nói, người bên cạnh anh cũng không nói cho cô biết. Mà cô cũng chưa từng tìm hiểu qua.
Hứa Yến Uyển nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt sâu xa: “Tôi vẫn luôn cho rằng cô biết. Dù sao hai người cũng là người yêu, chẳng phải anh ấy nên nói chuyện này với cô sao?”
Bị hỏi như vậy, Tiểu Nhan hoàn toàn sửng sốt.
Đúng vậy, hai người là người yêu, lẽ ra cô phải biết chuyện này, nhưng mà… Cô lại không biết gì cả.
Nhưng mà Tiểu Nhan không phải loại người thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, cô cười cười: “Nếu đây là vết thương của anh ấy, anh ấy không muốn nói với tôi cũng không sao. Lần này có thể là bản thân tôi lỗ mãng, tôi nên hỏi rõ ràng trước mới phải.”
Hứa Yến Uyển không ngờ Tiểu Nhan lại có thể thả lỏng nhanh như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc nhưng đồng thời cũng bội phục Tiểu Nhan. Cô thật sự là bao dung, cô ta nói như vậy mà cô không cảm thấy gì.
Quả nhiên là người Hàn Thanh thích không phải là loại nhỏ nhen.
Nhưng đây không phải là kết quả Hứa Yến Uyển mong đợi.
Nội tâm của cô ta đang gào thét, đang khống chế bản thân, cái gì nên nói cái gì không nên nói. Tuy rằng cô ta vẫn luôn cố gắng khống chế trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại dục vọng chiếm hữu của riêng mình, nhẹ giọng nói: “Tôi lại nghĩ anh ấy nên nói chuyện này với cô. Nếu anh ấy nói thì hôm nay hai người cũng sẽ không náo loạn như vậy. hiện tại xảy ra chuyện này, sau này có khi nào giữa hai người sẽ có khoảng cách không? Cô có cần tôi giải thích giúp cô không?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Quên đi, tôi tự mình đi tìm anh ấy. Tôi sẽ giải thích với anh ấy, cảm ơn cô đã nói với tôi chuyện sinh nhật anh ấy.”
Hứa Yến Uyển bất lực cười khổ: “Xin lỗi, hôm đó tôi nghe cô nói, cứ nghĩ cô đã giúp anh ấy vượt qua tật xấu này. Lúc đó tôi vẫn còn nghĩ trong lòng, cô thật sự có bản lĩnh vì vậy không nói ra, bây giờ trở thành như thế này, tôi cũng có trách nhiệm.”
“Không đâu.”
Tiểu Nhan phủ nhận rất nhanh: “Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, là vấn đề của hai chúng tôi. Cô không liên quan gì đến chuyện này.”
Nghe vậy, sắc mặt Hứa Yến Uyển trắng bệch, không nói gì nữa, một lát sau mới nói: “Vậy cô mau đi tìm anh ấy đi.”
“Ừm.”
/1898
|