Chương 1739:
Nhìn theo bóng lưng đi dần, mấy nhân viên tiếp tân không chịu nổi mà liền túm tụm vào lên nhóm chat bàn tán.
“Thật ngưỡng mộ bạn gái của tổng giám đốc Hàn quá đi! Mỗi ngày đều được ngắm nhìn tổng giám đốc với khoảng cách gần như vậy, lại còn có thể mang cho giám đốc món ăn mà mình tự tay nấu, tôi nhìn mà thấy ngưỡng mộ chết đi được! Tại sao lại có người con gái may mắn đến vậy chứ?””Mấy cô nói đủ rồi đó, tôi vốn dĩ đã quen tổng giám đốc Hàn rồi, cô có thể đừng nhắc đến anh ấy nữa được không?”
“Đúng rồi đó. Lúc đó suýt chút nữa là chúng tôi lo liệu mọi việc đầu vào đấy rồi, kết quả là đến cửa hàng nhà người ta rồi cô lại không dám tranh giành mà chạy mất. Bây giờ lại đi nói mấy chuyện này là có ý gì hả?”
“Mặc dù nói tổng giám đốc Hàn đã có bạn gái rồi nhưng trái tim tôi vẫn chưa chịu từ bỏ thì phải làm sao? Một nam thần lạnh lùng cool ngầu như thế sao tự nhiên lại có bạn gái cơ chứ? Đến bây giờ tôi vẫn không muốn tin. Tôi có thể mong họ chia tay được không vậy?”
“… Ôi trời ơi cô quá đáng sợ rồi đó, lại đi rủa người ta mau chia tay. Tôi cũng mong thế.
“Thôi đủ rồi đó. Mấy câu này mà bị chụp màn hình gửi cho người khác đọc được thì chúng ta gặp rắc rối lớn, coi như xong đời luôn.”
Thế là mọi người vội vội vàng vàng thu hồi ngay tin nhắn nãy giờ.
“Haha, xem ra, giữa nam nhân và công việc thì công việc vẫn là quan trọng hơn.”
“Lại chẳng phải thế như. Nam thần này mất rồi có thể tìm nam thần khác, nhưng công việc tốt thế này mất rồi thì sau này tôi biết kiếm tiền như nào?”
Một nhóm người mồm năm miệng mười sôi nổi bàn tán.
“Không đúng, chẳng phải trước tôi có nghe lễ tân nói từng có một gái khá là xinh đẹp đến trước cửatập đoàn của chúng ta, nói là đến tìm tổng giám đốc Hàn sau đó lễ tân còn chế giễu cô ta sao? Rồi cô ta mới bảo là hồi còn nhỏ hai người đã đính hôn với nhau rồi.”
“Thôi đừng nhắc nữa, đúng là nhiều phụ nữ mặt dày mất hết cả liêm sỉ, dám nói với tôi đã từng đỉnh hôn với tổng giám đốc Hàn, lại còn là từ hồi nhỏ. Tôi nói cho mấy cô nghe nè, nếu cô ta mà từng đính hôn với tổng giám đốc thì hồi nhỏ tôi với tổng giám đốc là thanh mai trúc mã đó. Haha.”
“Lễ tân, cô đúng là… Tôi nghe nói hôm đó cô ta ăn mặc chẳng để ý đến thể diện luôn à? Ngược lại tôi lại cảm thấy biết đầu cô ta nói sự thật”
Cô lễ tân nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ấy, cảm thấy không đáng tin chút nào.
“Cô nghĩ thử mà xem, nếu cô ta chỉ đơn giản là đến để quyến rũ tổng giám đốc Hàn của chúng ta thì phải ăn mặc lung linh lộng lấy chứ sao có thể mặc đồ tả tơi như vậy được?”
“Biết đầu cô ta chỉ là muốn thay đổi phong cách một chút để thể hiện vẻ độc đáo, đặc biệt của bản thân?”
“Độc đảo không phải như thế. Tôi lại cảm thấy điều cô ta nói có thể là sự thật.”
“Tầng trên +1, tôi cũng cảm thấy khả năng cao là sự thật “
Mọi người nói như vậy làm cô lễ tân cũng có chút dao động rồi. Cô vuốt vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ, lẽ nào lại là sự thật ư? Nhưng tại sao cô ta lại phải ăn mặc tả tơi như thế? Gô lễ tân nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi Ngay lúc đó, Tương Văn Văn cũng là người đang tám chuyện với mọi người trong nhóm, đọc tin nhắn xong vừa cười thì nghe thấy tiếng gõ cửa Mời vào.
Cửa mở ra, Hứa Yến Uyển mặc vest chỉnh tê bước vào, Chị Văn Văn, đây là tài liệu mà chị cần, tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi Nghe xong, Tương Văn Văn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn: “Tài liệu tôi cần không phải ít, nhanh như vậy mà cô đã chuẩn bị xong rồi à? Tôi còn tưởng đến ngày mai cô mới đưa cho tôi được.”
Hứa Yến Uyển im lặng mà để tài liệu lên bàn, không trả lời câu hỏi ấy, chỉ cười.
Tương Văn Văn cầm tài liệu lên xem, lật một trang bất kì ra thấy tài liệu in ấn đều rất rõ ràng mạch lạc thì hài lòng gật đầu: “Làm tốt lắm. Cô vừa mới vào, cố gắng làm cho tốt, nỗ lực phấn đấu.”
Hứa Yến Uyển dịu dàng gật đầu cười. Tương Văn Văn nhìn dáng vẻ này của cô thì càng thấy hài lòng, sau đó không chịu nổi nữa mà nói: “Con gái ấy à, vẫn nên là tự dựa vào sức mình, chắc cô cũng biết bạn gái của tổng giám đốc Hàn chứ?”
Bạn gái của tổng giám đốc Hàn? Hứa Yến Uyển thất thần ra một lúc nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại. Cô còn chưa kịp trả lời thì Tương Văn Văn lại nói tiếp: “Người bạn gái ấy của tổng giám đốc á, suốt ngày chạy đến công ty tìm anh, không đem cái này thì lại mang cái kia, một người con gái sống mà không có chút tự lực gánh sinh nào. Cô mà để cô ta tới tập đoàn làm việc chắc cô ta chẳng biết làm gì đâu.”
Tương Văn Văn vừa nói vừa lắc đầu, nét mặt tỏ rõ vẻ chế ghét.
“Bạn gái của…tổng giám đốc Hàn? Cô ấy thường đến lắm sao?” Hứa Yến Uyển giả vờ như tình cờ hỏi, trong mắt ẩn chứa một nỗi đau. Mặc dù cũng đoán được anh đã có bạn gái rồi nhưng bây giờ nghe từ miệng người khác nói về chuyện này thì trong lòng cô vẫn không hề thoải mái.
“Cô ta thường xuyên đến, gần như ngày nào cũng đến. Tổng giám đốc Hàn của chúng ta bao nhiêu năm nay vẫn không có bạn gái, có khi cô ta đang cố tình khoe khoang cũng nên.”
/1898
|