Chương 1730:
Hả? Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt: “Mẹ thật sự đã đi tìm anh ấy sao?” Sau đó cô ấy đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Đỗ Tiêu Vũ vừa nãy liền nhẹ nhàng hỏi lại: “Là ai cơ? Lẽ nào nói con là bạn của anh ấy?”
Mà không thể nói là bạn gái?
Đỗ Tiêu Vũ nghe xong câu trả lời của cô liền trợn tròn hai mắt lên: “Sao con lại có thể biết được? Con và cậu ta có suy nghĩ giống nhau vậy? Hai đứa không phải đang hẹn hò với nhau sao? Cậu ta nói con là bạn lẽ nào con không cảm thấy buồn hay sao?”
Giang Tiểu Bạch vốn dĩ định hỏi rằng cô ấy nên buồn cái gì.
Nhưng sau đó nghĩ lại, cũng đúng thôi, Tiêu Túc bây giờ là bạn trai của cô ấy nếu như không giả bộ buồn bã một chút thì sẽ lộ chuyện ra mất.
Nghĩ đến đây biểu cảm của Giang Tiểu Bạch liền thay đổi, vẻ mặt hiện lên một chút buồn bã.
“Con chỉ là tùy tiện đoán một chút thôi, thật sự là đoán đúng rồi sao? Anh ấy thật sự nói rằng anh ấy chỉ là bạn của con thôi sao?”
Kỹ năng diễn xuất của Giang Tiểu Bạch rất tốt, lúcnày hai mắt cô bắt đầu đỏ lên, nước mắt trực trào trong hốc mắt, bộ dạng như sắp khóc vậy.
Đỗ Tiêu Vũ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng như thế này của con gái mình nên có chút kinh ngạc, lúng ta lúng túng nhìn con gái.
“Tiểu Bạch đừng khóc, mẹ chỉ tùy tiện nói vậy thôi, có lẽ là do nhiều người quá nên cậu ta ngại nói ra thôi?”
Giang Tiểu Bạch buồn bã rồi rưng rưng nước mắt: “Mẹ à, sao anh ấy lại có thể nói như vậy được chứ? Bọn con không phải là người yêu của nhau sao? Anh ấy nói như vậy lẽ nào là anh ấy không thích con?”
“Không phải đâu, nhất định là không phải như vậy. Nếu cậu ta không thích con thì sao lại có thể đến tiệc sinh nhật được chứ? Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, hay là con cứ thử đợi xem xem cậu ta có đến tìm con hay không?”
“Vậy được rồi, con sẽ đợi thêm một chút nữa nhưng mà con đói quá… con có thể ăn thêm một chút gì được không?”
“Ăn đi con, ôi Tiểu Bạch đáng thương, đừng khóc nữa nha.”
“Vâng.”
Giang Tiểu Bạch sụt sịt mũi: “Vậy con ăn trước một chút gì đó để lát nữa anh ấy đến tìm con thì con mới có sức để nói chuyện với anh ấy.
Sau đó Giang Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhìn thấy cô ấy nhanh chóng trở về trạng thái bình thường trong lòng Đỗ Tiêu Vũliền cảm thấy có chút nghi ngờ.
Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải vừa nãy còn đau lòng đến vậy sao? Tại sao chỉ mới một lát đã trở thành bộ dạng như thể không có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào là do bà ấy cảm nhận sai rồi sao?
Bữa tiệc sinh nhật đã tổ chức được một nửa vậy mà Giang Tiểu Bạch vẫn đang ăn uống, sau khi cơm no rượu say xong Đỗ Tiêu Vũ đột nhiên thần thần bí bí nói: “Tiểu Bạch, con nhỏ chết tiệt Giang Mai lại có thể chạy đến nói chuyện với Tiêu Túc kìa.”
Hả? Giang Mai lại đi tìm Tiêu Túc để nói chuyện? Cô ta muốn làm gì vậy?
Chẳng có lẽ cô ta nghe từ ai nói rằng Tiểu Bạch và Tiêu Túc quen nhau nên lại có tâm tư như lúc còn đi học?
Nghĩ đến đây Giang Tiểu Bạch không khỏi nhưởng mày rồi mỉm cười.
Thật không ngờ rằng con nhỏ Giang Mai này đã tâm vẫn chưa hết vẫn luôn muốn cướp đi người ở bên cạnh cô ấy, năm đó có một đàn anh khóa trên theo đuổi cô ấy cuối cùng lại bị Giang Mai cướp đi mất.
Người mà cô ấy thích đều có thể dễ dàng bị cướp đi như vậy, còn Tiêu Túc thì sao?
Cậu ta và cô chẳng qua chỉ là mối quan hệ người yêu giả của nhau? Liệu cậu ta có bị cướp đi hay không?
Có điều tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy chứ?
Tiêu Túc vốn dĩ đã có người thích ở trong lòng, dù là ở đâu cũng không dễ dàng bị cướp đi như vậy, bảnthân cô ấy khi thuyết phục cậu ta giả làm bạn trai cũng đã bị cậu ta kháng cự quyết liệt. Giang Mai muốn đến bên cạnh Tiêu túc có lẽ phải gặp trắc trở rồi?
“Nói chuyện thì nói chuyện, cô ta cũng đây phải tiên nữ làm sao có thể câu dẫn được tất cả đàn ông chứ?”
“Con không lo lắng gì sao? Lúc còn đi học cô ta luôn thích cướp mọi thứ của con chỉ cần là có liên quan đến con là cô ta đều muốn cướp, bây giờ nhất định là cô ta đã biết con và Tiêu Túc quen biết nhau cho nên cô ta lại muốn giành trước một bước để làm gì đó cho xem.
“Điều đó còn phụ thuộc vào việc cô ta có khả năng này hay không.”
/1898
|