Chương 1715:
Giang Mai không tin: “Tôi đã nói đến mức này rồi, vậy mà cô lại không hề nổi giận, Giang Tiểu Bạch, bây giờ da mặt của cô cũng thật dày đấy.“Đâu có, da mặt của tôi có dày thêm đi nữa cũng không bằng một nửa của cô, dựa vào đàn ông để vào được công ty, kết quả phẩm chất không xứng với vị trí của mình, cuối cùng vẫn phải dựa dẫm vào đàn ông để sinh sống như cũ. Giang Mai, cùng là con gái tôi không thể không nhắc nhở cô một câu, nếu như người đàn ông đó đồng ý cho cô dựa dẫm một đời, vậy đó chính là may mắn của cô, nhưng mà nếu như giữa đường anh ta chạy mất rồi, cô còn lại cái gì đây?”
Giang Mai sửng sốt.
“Cô cảm thấy cô còn có thể oai phong lẫm liệt mà đứng tại nơi này như bây giờ, mặc quần áo đẹp, dùng nước hoa hàng hiệu, nghênh ngang kiêu ngạo mà nói muốn giúp tôi tìm kiếm công việc sao. Chỉ sợ đến lúc đó, công việc mà cô muốn giới thiệu, đến bản thân cô cũng tìm không được.”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch lại nở ra một nụ cười thanh tú, nhẹ nhàng nói: “Cô ở trước mặt mọi người nói ra những lời này, không phải đang muốn nói với mọi người rằng bây giờ cô đang sống rất tốt, có vị trí ở trong công ty, còn quen biết những nhân vật vô cùng to lớn, mà Giang Tiểu Bạch tôi không hề có bất cứ thứ gì sao? Muốn nhìn thấy tôi giậm chân, nhìn thấy tôi mất mặt sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có mà mơ”
Sau đó Giang Tiểu Bạch nhìn về những người xung quanh, tự nhiên thoải mái mà nói với mọi người: “Công việc hiện tại của tôi quả thực hơi rảnh rỗi về mặt thời gian, nếu như mọi người muốn giới thiệu công việc cho tôi, tôi ngược lại có thể dành thời gian để đi làm thêm, dù sao thì lao động chính là vinh quang mà Mọi người không ngờ rằng cô ấy lại biết chừng mực đến như vậy, ngượng ngùng mà sờ sờ mũi của ng biết nên nói gì thêm, Giang Mai không của mình, trong lòng cảm thấy Cô ta nắm lấy tay của Tiểu Bạch, vào lúc còn muốn nói thêm gì đó, cụ Giang lại bị vây quanh ngay vào lúc này, Năm lây tôi làm gì, bà nội đi ra rồi kìa, cô Giang Mai còn không mau buông tay của tôi ra, đi qua đó nịnh nọt? Nếu đến chậm một chút, e là không còn cơ hội cho cô nữa đâu đấy.”
Bị Giang Tiểu Bạch nói như vậy, Giang Mai cũng mới nhận ra điều gì đó, nói một câu cô đợi đấy, sau đó quay người chen vào đám đông Những người muốn ra vẻ nịnh bợ này, đúng là không thể chịu được sự kích thích mà Giang Tiểu Bạch quay người lại, cười một cách bất lực.
Bởi vì con trai cả của nhà họ Giang có chút thành tựu, nên những người được mời đến tham gia đều muốn cho bà lão nhà họ Giang một chút thể diện, hết tặng quà rồi lại biểu đồ đạc, hết tâng bốc rồi lại không ngớt lời khen ngợi, cứ liên tiếp lớp lớp xuất hiện như thế.
Mẹ của Giang Tiểu Bạch không biết từ lúc nào đã chen chúc đến bên cạnh cô ấy, hai người cứ đứng đó. Hai mẹ con liếc nhìn nhau một cái, nhưng bọn họ đều không nói gì.
Đằng sau có âm thanh nho nhỏ của một cuộc trò chuyện truyền đến “Mọi người xem bà lão nhà họ Giang này đây, tôi nghe nói lúc trước điều kiện gia đình của bà ấy không tốt, nhưng bà ấy lại liều mạng sinh ra ba đứa con trai, bây giờ con trai bà ấy vì hằng hải phấn đấu mà đã bắt đầu bò lên cái vị trí cao hơn rồi. Lúc trước khi những đứa con còn nhỏ, lúc đó ai mà không biết sự xúi quẩy của bà lão nhà họ Giang này, ngày nào mặt mũi cũng xám xịt lại, là một người phụ nữ có tuổi đã có chồng lại còn vừa quê mùa vừa xấu xí, chồng của bà ấy chính là vì cái chuyện này nên mới bỏ rơi bà ấy đấy.Sau khi nghe điều này, có một số người lên cười khúc khích.
“Vậy thì bà lão này cũng thảm quá nhỉ, bà ấy tưởng rằng bản thân mình liều mạng sinh ra ba đứa con trai thì chồng của bà ấy sẽ bảo sao nghe vậy à? Ai mà biết cuộc đời quá bạc bẽo, chồng cũng bỏ chạy đi mất tiêu.”
“Đúng vậy, tuy rằng dáng vẻ của bà ấy lúc trước tôi chưa nhìn thấy, nhưng anh nhìn khuôn mặt bà ấy bây giờ đi nếp nhăn nhiều vô cùng đó.
Giang Tiểu Bạch nghe thấy cuộc trò chuyện này, không khỏi cau mày lại.
Mặc dù cô ấy không thích bà nội, nhưng ít nhiều cũng có liên quan đến cô ấy, cho dù cô ấy có không thích đi chăng nữa, thì bà ấy cũng là bà nội của cô ấy, là mẹ của ba cô ấy.
Cho dù ngày thường cô ấy không thích người bà nội này, thì cũng sẽ không liên tục mang chuyện này ra bên ngoài nói.
Cho nên ban nãy khi nghe thấy có người thảo luận sau lưng mình, nói xấu bà nội, Giang Tiểu Bạch đương nhiên cũng không nghe lọt lỗ tai được, cô ấy và Đỗ Tiêu Vũ vô thức liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều có thể nhìn ra được cảm xúc không thể nói ra bằng lời trong mắt của đối phương.
Xem ra, có vẻ như mẹ của cô ấy cũng nghĩ giống như vậy.
Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời quay người lại, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía hai người vừanói năng xằng bậy ban nãy.
“Hôm nay là bữa tiệc mừng thọ của bà nội con, nhưng mà sự sạch sẽ và vệ sinh của khách sạn này không đạt chuẩn nhỉ, ruồi nhặng bay khắp mọi nơi, ồn ào đến nỗi khiến con có hơi đau đầu rồi đấy.”
Giang Tiểu Bạch vừa nói xong, mẹ Giang lập tức hiểu được ý, đồng tình với con gái của mình, động tác khoa trương ngửi ngửi chung quanh, sau đó cảm thán kêu lên: “Tiểu Bạch con ngửi thử xem, đây là mùi gì vậy?”
Hai người đang tán gẫu nhìn thấy động tác đột ngột của hai mẹ con bọn họ, lúc đầu còn bị hai người họ làm cho ngượng ngùng cả mặt, nhưng tiếp theo đó lại nghe Đỗ Tiêu Vũ nói: “Có mùi chua nồng quá nhỉ, Tiểu Bạch, con nói xem vệ sinh của khách sạn này thật là, ruồi nhặng có nhiều thì cũng kệ đi, vậy mà lại còn có cả mùi chua nồng đến như vậy nữa chứ.”
Biểu cảm trên gương mặt Giang Tiểu Bạch trịnh trọng, rồi gật đầu: “Con cũng ngửi thấy nữa, chua vô cùng luôn đấy, oe, hay là đợi đến khi tiệc mừng thọ tàn xong, chúng ta đi khiếu nại đi, nhân viên khách sạn này không hoàn thành tốt nhiệm vụ, cũng không hợp tác, không thể dung túng như thế này được.
“Đúng vậy, nhà họ Giang của chúng ta hôm nay đã phải bỏ tiền cho bữa tiệc mừng thọ này, vậy mà lại không dọn dẹp sạch sẽ, để đảm ruồi nhặng này tụ tập lại đây, vô cùng ảnh hưởng đến khẩu vị mà.”
/1898
|