“Anh.”
Hàn Minh Thư ngắt lời anh ta: “Có phải anh có hôn ước với Hứa Yến Uyển không?”
“…”
Trên bàn cơm không có tiếng động.
Hàn Minh Thư cũng không tiếp tục ăn nữa, mà là nghiêm túc nhìn chằm chằm Hàn Thanh: “Đúng không?”
Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, dừng một lát rồi lại gắp thức ăn bỏ vào chén cô, vẻ mặt thản nhiên: “Đó cũng chỉ là chuyện hồi bé thôi, quá khứ nhiều năm như vậy, sau này tất cả mọi người không nhắc lại nữa, hôn ước này không tính.”
“Không tính?” Hàn Minh Thư nháy mắt một cái: “Trước đây chỉ là hôn ước trên đầu môi, hay có trao đổi tín vật gì không?”
“Không có.”
Hàn Thanh lắc đầu: “Theo anh thì chắc là không có trao đổi tín vật gì, chỉ là một câu nói đùa của người lớn, tuy là từng đề cập qua không ít lần, nhưng không chính thức áp dụng”
“Cho nên anh vẫn chưa đặt chuyện này ở trong lòng?” Hàn Minh Thư hỏi.
Hàn Thanh gật đầu: “Ừm, chuyện không có thật sao phải để ý?”
Vẻ mặt của anh ta thật sự không coi chuyện này ra gì, nhưng Hàn Minh Thư nhớ tới ngày đó lời mà Hứa Yến Uyển nói trước sân khấu, biểu cảm và ánh mắt cô ấy lộ ra đều rất nghiêm túc, rất để ý.
Có thể thấy được, cô ấy ghi tạc chuyện này trong lòng.
Hơn nữa lúc này đây cô ấy rơi vào tình cảnh nghèo túng thế này, trở về tìm Hàn Thanh nhưng lại không xin giúp đỡ, chỉ là vì về nhìn anh một cái.
Nghĩ một chút, Hàn Minh Thư cảm thấy trong lòng của mình đã có một đáp án.
Cô nhìn Hàn Thanh, chậm rãi mở miệng nói: “Anh không để ý, nhưng lỡ như Hứa Yến Uyển tưởng thật, thậm chí rất để ý thì sao?”
Nghe vậy, biểu cảm Hàn Thanh kinh ngạc nhíu mày: “Không đến mức vậy chứ, cô ấy chưa từng đề cập qua chuyện này, lại nói chúng ta cũng không có liên lạc nhiều năm như vậy.”
Đàn ông mà, quả nhiên là thẳng tính, căn bản là không có cách lý giải tâm lý phụ nữ luôn quanh quanh lượn lượn, cho dù là anh của cô thì cũng chỉ như thế.
Hàn Minh Thư thật sự là không nhịn được muốn trêu chọc Hàn Thanh vài câu.
Suy nghĩ một chút, vị kia nhà mình cũng như thế, có lẽ là đàn ông thì đều như vậy.
Cô bất đắc dĩ thở dài sau đó nói: “Anh à, anh thật sự không hiểu phụ nữ gì cả, cô ấy không nói không có nghĩa là cô ấy không thèm để ý”
Nghe đến đó, cuối cùng Hàn Thanh cảm thấy mình đã hiểu được mục đích hôm nay em gái nhà mình tìm mình là gì.
“Hôm nay em tìm anh là vì chuyện này?”
“Sao nào, cảm thấy chuyện này chẳng là gì sao?”
Hàn Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“Anh còn tưởng em gái muốn ăn bữa cơm với anh trai, không ngờ là vì chuyện này, yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt.”
“Anh có thể nói cho em nghe, anh định xử lý như thế nào không?” Hàn Minh Thư nhiều chuyện hỏi.
Hàn Thanh: “…”
“Anh ngay cả người ta có để ý tới chuyện hôn ước hay không cũng không biết, anh có thể xử lý như thế nào?”
“Minh Thư, là do em suy nghĩ nhiều thôi.”
“Là em suy nghĩ nhiều á?” Hàn Minh Thư cười nhạt: “Anh có thể nói cho em nghe, vì sao nhà cô ấy đã sa cơ lỡ vận mà còn tới tìm anh không?
Nếu không phải là vì xin giúp đỡ, vậy cô ấy là vì chuyện gì?”
Hàn Thanh khựng lại.
“Anh đừng nói với em, trong tình huống cô ấy phải trải qua những ngày tháng khổ cực như vậy, còn có lòng mà tìm bạn cũ ôn chuyện, không bằng em giúp anh hỏi cô ấy một chút, có từng tìm người khác hay không?”
/1898
|