“Bây giờ không giận anh nữa rồi?”
Dạ Âu Thần lai hoi.
“… Người này thật là nói chuyện người khác không muốn nói! Cô bị anh ôm hôm cả buổi rồi, anh còn hỏi như vậy. Hàn Minh Thư lười trả lời anh, chỉ nhẹ hứ một tiếng, sau đó nói: “Sau này lúc có mặt Giá Đỗ Nhỏ, anh không được tùy tiện hôn em bừa bãi như vậy. Cứ cho là con bé còn nhỏ, nhưng cũng không thể ảnh hưởng như vậy!”
Dạ Âu Thần nhéo mũi của cô: “Biết rồi, bây giờ về thôi?”
Mà Tiểu Nhan ở nước ngoài, không hề biết một câu mà bản thân tùy tiện nói, đã dẫn tới mâu thuẫn của một cặp vợ chồng họ Dạ, có điều hai người nói chuyện với nhau, cuối cùng cũng làm hoà rồi.
Tiểu Nhan nằm trên giường, khi cô cầm điện thoại liền nhìn thấy Hàn Thanh để lại tin nhắn cho cô, nói anh ấy xuống tầng giải quyết công việc rồi, chắc chập tối về, có điều anh đã đặt phục vụ đồ ăn cho cô rồi, để cô tỉnh thì gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng.Mà Tiểu Nhan vừa đang vội giao lưu với Hàn Minh Thư, vì vậy hoàn toàn không chú ý đến cái này.
Đợi sau khi cô nói chuyện xong, mới phát hiện bản thân có chút đói.
Cô vẫn nên ăn chút đồ trước, Hàn Thanh cũng không biết đi làm gì rồi…
Khi nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới, vừa mở vung, mùi thơm của đồ ăn liền lan ra cả căn phòng, khẩu vị của Tiểu Nhan lập tức rộng mở, sau khi nhân viên phục vụ nhắc cô gọi lại nếu có việc liền rời đi rồi.
Tiểu Nhan xoa xoa bụng, uống trước nửa nhỏ bát canh.
Ăn được một lúc, Tiểu Nhan có chút sầu muộn, tối qua xảy ra chuyện như thế, kết quả khi tỉnh dậy lại không nhìn thấy anh ấy, còn ra ngoài rồi, chập tối mới về.
Việc gì quan trọng như vậy? Có điều Tiểu Nhan rất nhanh liền thở phào, suy cho cùng cô quá hiểu con người Hàn Thanh rồi, việc nhất định rất quan trọng, nếu không anh có lẽ sẽ không đặc biệt rời đi.
Có lẽ là mệt quá rồi, đây là lần Tiểu Nhan ăn nhiều nhất từ trước tới nay, đợi cô nhanh chóng ăn sạch đồ ăn xong, cô mới phản ứng lại, bản thân chưa để lại cho Hàn Thanh…
Toi roi.
Tiểu Nhan nhìn đống bừa bộn ở trên bàn trước mắt, lại xoa cái bụng đã no căng của mình, có chút xấu hổ.
Không cẩn thận đã ăn hơi quá rồi Thế là Tiểu Nhan lại gọi điện gọi phục vụ khách sạn, bảo phục vụ dọn đồ ăn đi, đặt thêm một phần ăn nữa, đợi buổi tối Hàn Thanh về hãng mang lên.
Nhân viên phục vụ sau khi đồng ý liền rời đi.
Vì Hàn Thanh mãi chưa về, vì vậy Tiểu Nhan định đi tầm làm dịu cơ thể một chút, nước nóng rửa trôi mệt mỏi, đồng thời đem đến những cơn buồn ngủ, Tiểu Nhan nằm trong bồn tắm gần với máy tính, mệt mỏi muốn ngủ. Khi Hàn Thanh xử lý xong công việc về tới khách sạn, đã là chập tối rồi, trước khi lên lâu anh ấy hỏi quầy lễ tân, biết chuyện Tiểu Nhan đã tỉnh, sau đó đã ăn cơm, liền bảo phục vụ mang bữa tối lên, lại được cho biết Tiểu Nhan đã đặt bữa rồ Anh ấy ngẩn người một lúc, sau đó lên lầu.
Khi mở cửa trong phòng yên tĩnh, Hàn Thanh.
nhếch đôi môi mỏng, lẽ nào con nhóc này vẫn đang ngủ? Nhưng rất nhanh, Hàn Thanh phát hiện Tiểu Nhan không hề trong phòng ngủ.
Tìm một vòng, Hàn Thanh phát hiện cô gái nhỏ của anh ấy ở trong phòng tằm.
Chỉ có điều lúc này, Tiểu Nhan đã đang nằm sát mép bồn tắm, chìm sâu trong giấc ngủ, một quầng màu xanh phía dưới quầng mắt cô, nhìn có vẻ tối qua thật sự rất mệt.
Hàn Thanh thương, bước tới thử nhiệt độ nước, lập tức cau mày. Bởi vì nhiệt độ nước đã trở nên lạnh, con nhóc này cũng không biết ngâm trong đây bao.
lâu rồi, nếu không phải mình về, chưa biết chừng cô ngâm trong đây đến nước trở nên lạnh cũng không biết
Hàn Thanh đi đến ngồi xổm trước mặt cô ấy, đưa tay nhẹ nhàng võ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Nhan Nhan?”
Tiểu Nhan ngủ rất say, Hàn Thanh kêu một lúc lâu cô ấy mới ung dung tỉnh lại, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn người ngồi trước mặt.
“Ưm. Cô ấy kêu một tiếng, bộ dạng giống như còn rất buồn ngủ, Hàn Thanh nhẹ nhàng vươn tay đỡ lấy cằm của cô ấy, giọng điệu ôn nhu: “Ngủ đủ chưa?”
Vẻ mặt của Tiểu Nhan lúc đầu còn có chút mê man, thế nhưng sau khi thấy rõ người trước mặt là ai, trên mặt cô ấy nở một nụ cười hồn nhiên: “Anh trở về rồi ư?”
Bởi vì cô gái ngâm mình trong bồn tắm lâu cho nên khuôn mặt trắng nõn bây giờ đỏ bừng, đôi mắt trong veo như mặt hồ.
/1898
|