Lúc đầu Hàn Minh Thư còn không chịu, nhưng mà bình thường Dạ Âu Thần cũng thường xuyên bế Giá Đỗ Nhỏ, cho nên khi Dạ Âu Thần đưa tay muốn bế cậu bé, Giá Đỗ Nhỏ vừa cười vừa duỗi cánh tay nhỏ về phía Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư muốn chiếm Giá Đỗ Nhỏ làm cửa riêng: “ Đây là con ruột của cô sao? Vừa nhìn thấy ba là không có mẹ nữa! Không phải nói mẹ mới là người con cái ỷ lại vào nhất sao? Mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng nếu Giá Đỗ Nhỏ đa muốn ba ôm một cái thì tự nhiên cô sẽ không ngăn cản, cho nên cô để mặc cho Dạ Âu Thần ôm Giá Đỗ Nhỏ.
“Vậy anh bế đi, em trở về phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, Hàn Minh Thư quay người muốn rời đi, nhưng cổ tay lại dị Dạ Âu Thần dùng sức giữ lại.“Em vẫn chưa nói cho anh đã xảy ra chuyện gì.”
Dạ Âu Thần một tay ôm Giá Đỗ Nhỏ rất nhẹ nhàng.
Lúc mới bắt đầu anh không biết phải ôm Giá Đỗ Nhỏ như thế nào, từ lúc đầu bế Giá Đỗ Nhỏ khiến Giá Đỗ Nhỏ không thoải mái đến lúc tiện tay bế Giá Đỗ Nhỏ là một quá trình rất dài.
Bây giờ Dạ Âu Thần có thể coi như là một ông bố vú em siêu cấp.
Chỉ cần có Dạ Âu Thần ở đây, Hàn Minh Thư hoàn toàn không cần phải làm gì cả.
Bị anh nằm chặt lấy tay, Hàn Minh Thư mấp máy môi đỏ, không biết phải nói cái gì, dù sao lôi chuyện cũ ra nói cũng không phải phong cách làm việc của cô.
Nói ra sẽ càng lộ vẻ hẹp hòi.
Cho nên làm sao cô có thể nói ra được? Nhưng mà không nói ra thì trong lòng sẽ vô cùng khó chịu, chỉ có thể buồn buồn im lặng nói: “Không có.”
Nghe vậy, Da Âu Thần lập tức bất đắc dĩ cười, giọng nói trầm thấp, lưỡi hạ xuống răng hàm sau, giọng điệu thấp hơn vài độ.
“Thế này mà còn bảo là không có sao? Anh vừa về phát đã không cho anh vẻ mặt tốt, không cho anh hôn coi như xong, còn không cho anh đi theo em, anh vừa mới trở về, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, có phải là có chuyện gì không vui không?”
Hàn Minh Thư nhíu mày, nghiêm túc nhìn anh.
“Cho nên ý của anh là, anh đi họp về rất là mệtmỏi, kết quả còn nhìn thấy em cố ý gây sự?”
Dạ Âu Thần: “…” Anh cảm thấy hôm nay Hàn Minh Thư có chút không thể nói lý, lúc nói chuyện luôn chọn anh để đâm chọc, ảnh giật mình lo lắng một lúc lâu, nói: “Em biết ý của anh không phải như vậy mà.
Hàn Minh Thư: “Vậy anh có ý gì?”
Chuyện này thật ra chỉ cần Dạ Âu Thần không đi theo cô, Hàn Minh Thư tự nhiên sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng vào buổi tối, nhưng hết lần này đến lần khác khi cô đang phiền muộn mà anh lại cứ lại chọc vào vết thương, còn nói những lời này, cảm xúc của Hàn Minh Thư không khỏi suy sụp, liễn gắt lại với anh hai câu, bầy không khí giữa hai người lập tức trở nên khẩn trương.
Dạ Âu Thần không phải là không phát hiện ra bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng.
Ảnh yên lặng nhìn Hàn Minh Thư, Giá Đỗ Nhỏ ở trong ngực Dạ Âu Thần hình như cũng phát giác ra, cậu bé không cười nữa, mở to đôi mắt trong veo nhìn mẹ mình rồi lại nhìn ba mình.
Hàn Minh Thư cũng ý thức được, cô thu lại cảm xúc, cụp mắt xuống.
“Xin lỗi, hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm” Nói xong, cô chuẩn bị quay người tiếp tục rời đi. Làm sao Dạ Âu Thần có thể để cô đi? Vốn dĩ hai người vẫn chưa giải quyết xong, trong tình huống căng thẳng như thế vầy, nếu bây giờ màđể cô rời đi một mình, không chừng cô sẽ suy nghĩ lung tung.
Cho nên tay anh hơi dùng sức kéo Hàn Minh Thư vào trong ngực của mình. Hàn Minh Thư bất ngờ, cái trán đụng vào bộ ngực của anh, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt ngây thơ tò mò của Giả Đỗ Nhỏ đang được anh ôm trong ngực.
“Anh điên rồi à?”
Sau khi Hàn Minh Thư kịp phản ứng thì mắng anh một cây: “Anh kéo em như vậy, nhỡ may không khống chế được sức lực, đụng vào Giá Đỗ Nhỏ thì phải làm sao?”
“Không đâu.”
“Anh sẽ không chế tốt sức lực, tuyệt đối sẽ không để hai người bị thương một chút nào.
Hàn Minh Thư hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Dạ Âu Thần nhếch môi mọc, vẻ mặt đẹp trai nghiêm túc, anh đang nghiêm túc nhìn cô: “Nói cho anh, chuyện gì xảy ra.
Nói xong, Dạ Âu Thần khẽ cúi người, nhẹ nhàng đụng vào cái trán trơn bóng của cô, chóp mũi hai người đụng vào nhau, hô hấp hòa lại với nhau.
“Hum?”
/1898
|