Bầu không khí trong thang máy rất quái dị.
Người khó chịu nhất chính là Lang An, anh ta luôn phải chịu đựng cảm xúc không đồng nhất của hai người này, đặc biệt là trên người Dạ Âu Thần.
May mà thang máy nhanh chóng đến nơi, Lang An còn chưa kịp phản ứng, Dạ Âu Thần đã lăn bánh xe đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu lại. Thẩm Cửu đứng trong góc ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng anh, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.
Cô thong thả bước ra, Lang An lui lại hai bước thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế, hôm qua không phải hai người còn rất hòa hợp sao, sao hôm nay Thẩm Cửu không muốn trả lời Lang An vấn đề này, nên vẫn tiếp tục im lặng.
Lang An thấy hỏi cũng không biết được gì nên từ bỏ ý định, rời đi.
Thẩm Cửu trở lại vị trí làm việc của mình, nhìn chằm chằm những con chữ chỉ chít trên tài liệu, nhưng trong đầu lại hiện ra ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần. Ánh mắt anh thể hiện rõ sự chán ghét và lạnh lùng như vậy, giờ chắc anh đang chán ghét cô nhỉ? Kỳ quái.
Đây rõ ràng là chính cô nói với anh, giờ có gì để buồn bực chứ, chăm chỉ làm việc thôi. Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, dồn hết tinh thần nghiêm túc làm việc.
Đến thời điểm ăn cơm trưa, Hàn Mai Linh gửi cho cô một tin nhắn, hỏi lúc này cô có thời gian hay không, có chuyện rất quan trọng nói với cô.
Khi nhìn thấy tin nhắn, Thẩm Cửu lại nghĩ đến cảnh ăn cơm với Hàn Đông hôm qua. Bây giờ, Hàn Đông đã trở về, vậy chân tướng đã rõ ràng rồi.
Nhưng bây giờ… Thẩm Cửu chợt cảm thấy, dù người đàn ông đó là ai cũng không còn quan trọng nữa. Nghĩ vậy, Thẩm Cửu cắn môi bấm tin nhắn gửi lại.
{ Tớ phải đi làm, có lẽ không rảnh. } Hàn Mai Linh nhanh chóng gửi lại một tin { Nếu vậy, hai ngày nữa tớ lại hẹn cậu.} Tâm tư của cô và Thẩm Cửu giống nhau, vì cô còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với Thẩm Cửu thế nào, nếu có thể kéo dài thì tất nhiên là tốt.
Thẩm Cửu gửi lại hình mặt cười.
Sau đó hai người rất ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa.
Hàn Mai Linh ôm điện thoại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô chưa nói cho Thẩm Cửu kết quả, nhưng hôm nay cô giả vờ hỏi anh Hai một chút.
Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh thay quần áo mới đi ra ngoài.
Bên này, Thẩm Cửu vừa đặt điện thoại di động xuống ăn được một miếng cơm thì trước mặt đã có người ngồi xuống.
“Thì ra cô ở đây à, tìm cô khá dễ.” Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn lên, là Tiểu Nhan.
“Cô làm sao…” “Làm gì? Trong phòng ăn hết chỗ rồi, tôi tới ngồi đây không được sao? Nhìn cô xem, lần trước trong phòng ăn bắt nạt người khác, giờ chẳng ai dám ngồi ở trước mặt cô cả.” Tiểu Nhan vẻ mặt kiêu căng nói.
. e là không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ, cho nên…” “Ồ? Cô không phải nhân tình của anh ta hả?” Chữ “nhân tình” này khiến sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch, Tiểu Nhan lập tức giải thích: “Đây không phải tôi nói, là tôi nghe bọn họ nói.” Thẩm Cửu: “Không phải.” Cô không bằng lòng làm nhân tình của anh, dù nửa năm sau phải rời đi thì hiện cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh. Sau này dù có rời đi, thì cô cũng là vợ trước của anh.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Không phải tình nhân hả, vậy… cô là bạn gái anh ta sao?” Lời của Tiểu Nhan khiến Thẩm Cửu biến sắc: “Không phải đâu, cô đừng đoán bậy.” “Được.” Sau khi hai người chia tay, Thẩm Cửu trở lại nhà họ Dạ, vừa vào cửa đã gặp phải Dạ Y Viễn, hai người chào hỏi nhau xong, Thẩm Cửu đi lên tầng.
Sau khi đi vào phòng lại phát hiện chăn trên giường mình đã biến mất.
Cô nhìn thoáng qua, phát hiện chăn lại ở trên giường của Dạ Âu Thần.
Thế là Thẩm Cửu di tới, định cầm chăn về.
“Đặt xuống!” Dạ Âu Thần ngồi lên xe lăn từ trong phòng tắm di ra, sau khi nhìn thấy hành động của cô lập tức lên tiếng quát.
Thẩm Cửu dừng động tác, quay đầu liếc nhìn Dạ Âu Thần.
“Đừng đụng vào chăn của tôi.” “Sao lại là chăn của anh chứ? Anh ném chăn của tôi đi rồi thì chăn này đưa tôi có vấn đề gì sao?” Thẩm Cửu hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần bật cười lạnh: “Trên dưới nhà họ Dạ có đồ của cô sao? Mình ở vị trí nào cũng không rõ hả?” Thẩm Cửu: “…” “Anh nhất định phải như vậy sao?” Thẩm Cửu hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn anh hỏi.
Người khó chịu nhất chính là Lang An, anh ta luôn phải chịu đựng cảm xúc không đồng nhất của hai người này, đặc biệt là trên người Dạ Âu Thần.
May mà thang máy nhanh chóng đến nơi, Lang An còn chưa kịp phản ứng, Dạ Âu Thần đã lăn bánh xe đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu lại. Thẩm Cửu đứng trong góc ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng anh, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.
Cô thong thả bước ra, Lang An lui lại hai bước thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế, hôm qua không phải hai người còn rất hòa hợp sao, sao hôm nay Thẩm Cửu không muốn trả lời Lang An vấn đề này, nên vẫn tiếp tục im lặng.
Lang An thấy hỏi cũng không biết được gì nên từ bỏ ý định, rời đi.
Thẩm Cửu trở lại vị trí làm việc của mình, nhìn chằm chằm những con chữ chỉ chít trên tài liệu, nhưng trong đầu lại hiện ra ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần. Ánh mắt anh thể hiện rõ sự chán ghét và lạnh lùng như vậy, giờ chắc anh đang chán ghét cô nhỉ? Kỳ quái.
Đây rõ ràng là chính cô nói với anh, giờ có gì để buồn bực chứ, chăm chỉ làm việc thôi. Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, dồn hết tinh thần nghiêm túc làm việc.
Đến thời điểm ăn cơm trưa, Hàn Mai Linh gửi cho cô một tin nhắn, hỏi lúc này cô có thời gian hay không, có chuyện rất quan trọng nói với cô.
Khi nhìn thấy tin nhắn, Thẩm Cửu lại nghĩ đến cảnh ăn cơm với Hàn Đông hôm qua. Bây giờ, Hàn Đông đã trở về, vậy chân tướng đã rõ ràng rồi.
Nhưng bây giờ… Thẩm Cửu chợt cảm thấy, dù người đàn ông đó là ai cũng không còn quan trọng nữa. Nghĩ vậy, Thẩm Cửu cắn môi bấm tin nhắn gửi lại.
{ Tớ phải đi làm, có lẽ không rảnh. } Hàn Mai Linh nhanh chóng gửi lại một tin { Nếu vậy, hai ngày nữa tớ lại hẹn cậu.} Tâm tư của cô và Thẩm Cửu giống nhau, vì cô còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện này với Thẩm Cửu thế nào, nếu có thể kéo dài thì tất nhiên là tốt.
Thẩm Cửu gửi lại hình mặt cười.
Sau đó hai người rất ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa.
Hàn Mai Linh ôm điện thoại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô chưa nói cho Thẩm Cửu kết quả, nhưng hôm nay cô giả vờ hỏi anh Hai một chút.
Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh thay quần áo mới đi ra ngoài.
Bên này, Thẩm Cửu vừa đặt điện thoại di động xuống ăn được một miếng cơm thì trước mặt đã có người ngồi xuống.
“Thì ra cô ở đây à, tìm cô khá dễ.” Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn lên, là Tiểu Nhan.
“Cô làm sao…” “Làm gì? Trong phòng ăn hết chỗ rồi, tôi tới ngồi đây không được sao? Nhìn cô xem, lần trước trong phòng ăn bắt nạt người khác, giờ chẳng ai dám ngồi ở trước mặt cô cả.” Tiểu Nhan vẻ mặt kiêu căng nói.
. e là không phải loại quan hệ như mọi người nghĩ, cho nên…” “Ồ? Cô không phải nhân tình của anh ta hả?” Chữ “nhân tình” này khiến sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch, Tiểu Nhan lập tức giải thích: “Đây không phải tôi nói, là tôi nghe bọn họ nói.” Thẩm Cửu: “Không phải.” Cô không bằng lòng làm nhân tình của anh, dù nửa năm sau phải rời đi thì hiện cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh. Sau này dù có rời đi, thì cô cũng là vợ trước của anh.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Không phải tình nhân hả, vậy… cô là bạn gái anh ta sao?” Lời của Tiểu Nhan khiến Thẩm Cửu biến sắc: “Không phải đâu, cô đừng đoán bậy.” “Được.” Sau khi hai người chia tay, Thẩm Cửu trở lại nhà họ Dạ, vừa vào cửa đã gặp phải Dạ Y Viễn, hai người chào hỏi nhau xong, Thẩm Cửu đi lên tầng.
Sau khi đi vào phòng lại phát hiện chăn trên giường mình đã biến mất.
Cô nhìn thoáng qua, phát hiện chăn lại ở trên giường của Dạ Âu Thần.
Thế là Thẩm Cửu di tới, định cầm chăn về.
“Đặt xuống!” Dạ Âu Thần ngồi lên xe lăn từ trong phòng tắm di ra, sau khi nhìn thấy hành động của cô lập tức lên tiếng quát.
Thẩm Cửu dừng động tác, quay đầu liếc nhìn Dạ Âu Thần.
“Đừng đụng vào chăn của tôi.” “Sao lại là chăn của anh chứ? Anh ném chăn của tôi đi rồi thì chăn này đưa tôi có vấn đề gì sao?” Thẩm Cửu hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần bật cười lạnh: “Trên dưới nhà họ Dạ có đồ của cô sao? Mình ở vị trí nào cũng không rõ hả?” Thẩm Cửu: “…” “Anh nhất định phải như vậy sao?” Thẩm Cửu hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn anh hỏi.
/1898
|