Chương 1237:
Hóa ra cô đã phát hiện ra.
Chỉ là cô không vạch trần mình thôi.
Anh không muốn cô thấy được bộ dạng anh trong cơn đau đầu, chỉ là không muốn cô lo lắng mà thôi. Nhưng rõ ràng cô đã biết tâm tư của anh, chấp nhận và ngầm thừa nhận cách làm của anh, sau đó lặng lẽ thay đổi theo cách của mình.
Thực sự rất hao công tổn sức.
Người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Dạ Âu Thần dừng bước không đi nữa.
Hàn Minh Thư sửng sốt một hồi, rồi đột nhiên lên tiếng: “Hay là anh đợi em ở đây, để em đi một mình được rồi? Anh yên tâm, em sẽ quay lại nhanh thôi”
Mặc dù cô cố tình nói sai chủ đề nhưng có lẽ Dạ Âu Thần của hiện tại vẫn đang luôn kìm chế, nếu cô cứ ở đây, thế thì anh không thể cởi bỏ lớp ngụy trang đau khổ, nên đành phải vờ như không có chuyện gì.
Chính vào lúc này, đôi môi nhợt nhạt của Dạ Âu Thần giật giật. Anh cúi đầu nhìn cô chằm chăm.
“Chắc chắn hơi khó chịu”
Khóe môi Hàn Minh Thư nở một nụ cười cứng ngắc gượng gạo, ngây người nhìn Dạ Âu Thần.
Cô không ngờ anh lại đột ngột nói thật với mình, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào nên chỉ ngây người nhìn anh.
“Đừng đi? Nhé?”
Anh cúi người xuống, vùi mặt vào gáy của cô, ngửi hương thơm thuộc về cô, cảm thấy cơn đau đầu dịu đi rất nhiều. Hàn Minh Thư cũng không ngờ rằng anh lại đột ngột nói thật, còn bảo cô đừng đi, đợi sau khi cô phản ứng lại thì chỉ có thể đưa tay ra mà ôm lấy anh.
“Được, em không đi, vậy em…cùng anh vào phòng ngồi một lát: “Ừm”
Cuối cùng, Dạ Âu Thần vào phòng với sự dìu đỡ của cô. Sau khi Hàn Minh Thư để anh ngồi xuống thì thấy sắc mặt của anh vẫn rất tệ, cô quay đầu lại: “Để em đi rót cho anh ly nước.”
Trong lòng Dạ Âu Thần vô cùng đau đớn, ngước mắt lên nhìn bóng hình của cô, thấy cô chạy rất vội vàng, anh không khỏi nhíu mày muốn nói gì đó với cô Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, và một người đàn ông to lớn lại bất lực dựa vào chiếc sô-pha. Mặc dù bước chân của Hàn Minh Thư có vội vàng, nhưng cũng rất vững vàng, cô nhớ mình là một người phụ nữ có thai, nên luôn cẩn thân dè dặt mọi lúc. Cô đi tới phòng bếp dưới lầu, lúc muốn rót nước thì phát hiện bình thường ở đây không có người ở nên ngay cả nước nóng cũng không có.
Mà máy nước nóng cũng đã cất đi, Hàn Minh Thư tìm nửa ngày trời mới tìm thấy máy nước nóng ở trong tủ, sau đó cô rửa sạch sẽ chiếc máy rồi đun nước lại lẫn nữa.
Vì nhiều năm đã không sử dụng, nên cô cũng lo lắng xảy ra vấn đề.
Tranh thủ thời gian đun nước, Hàn Minh Thư quay lại lên lầu.
Khi đến cửa phòng bếp, cô lại quay lại cầm lấy chiếc bình đun nước, nhân tiện mang một chiếc cốc lên lầu.
Dạ Âu Thần đang nằm trên chiếc sô pha, đôi mắt híp lại, đôi lông mi nhẹ nhàng run lên trong không khí.
Kể từ lúc anh nói chuyện với Kiệt Sâm về chuyện mô phỏng thực nghiệm vào lần trước, sau đó kích thích lại trí nhớ thì năng lực tinh thần của anh dường như mỗi ngày một kém đi. Nếu là tình huống cuộc sống bình thường, thì anh sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng chỉ cần khuấy động đến một chút, thì tinh thần của anh sẽ phải chịu đựng một sự hủy hoại rất lớn.
Cái cảm giác muốn nhớ lại nhưng lại không thể nhớ ra dường như khiến tinh thần của anh sụp đổ.
Minh Thư…
Còn chưa quay lại, Dạ Âu Thần nhìn lên trân nhà màu trắng mà khẽ nhếch môi.
Mặc dù như vậy sẽ khiến tỉnh thân chịu đựng một sự đả kích rất lớn, nhưng đích thực trí nhớ của anh đang dần dần hồi phục.
Đặc biệt là sau khi trở về nước, lần trước thì gặp được Mạnh Tuyết U, lần này thì trở về nhà họ Dạ.
Anh đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhưng không phải là tất cả.
/1898
|