Chương 1203:
Vương An: “…Mẹ ơi, anh nào dám đâu thưa nữ thần. Em cũng biết người mà anh luôn hy vọng mong muốn có được mấy năm qua chính là em cơ mà, mà em không cho anh cơ hội để nâng lên vị trí chính thức thôi”
Mặc dù đã ở bên cạnh cô rất nhiều năm, nhưng ngay từ đầu Lãnh Nguyệt Nguyệt đã không chào đón anh ta. Mãi sau này, anh ta mới giống như người quen đi bên cạnh cô ta thôi.
Lãnh Nguyệt Nguyệt buông tay, cô ta lườm Vương An.
“Với cái dáng vẻ này của anh mà muốn nâng lên vị trí chính thức sao? Có trời mới biết bao năm qua anh làm phiền tôi đến cỡ nào!”
Nói xong, cô ta vội đứng dậy, Vương An vốn nghĩ cô ta tức giận bỏ đi nhưng lại thấy cô cầm áo khoác của mình đi đến bàn làm việc của Hàn Minh Thư.
Vương An: “Em làm gì vậy?”
“Anh không có mắt à? Nữ thần của tôi ngủ rồi, Ị”
tôi không thể để cô ấy bị cảm lạnh Cô ta khẽ nói chuyện, cẩn thận đắp áo khoác lên người Hàn Minh Thư.
Rồi cô ta lại rón rén trở lại bàn làm việc, ra hiệu cho Vương An ôm tài liệu: “Đi ra ngoài.”
Vương An vội vàng đứng dậy ôm tài liệu, Lãnh Nguyệt Nguyệt liền nói: “Nhỏ tiếng chút!”
Anh ta chỉ có thể cố hết sức nhẹ nhàng, ôm tập tài liệu đi ra ngoài với Lãnh Nguyệt Nguyệt.
Đợi đến khi Lãnh Nguyệt Nguyệt đóng cửa, yên vị ở bên ngoài, Vương An bèn lên tiếng: “Tại sao chúng ta lại ra đây? Chẳng lẽ em sợ quấy rầy đến cô ấy sao?”
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt lườm anh một cái: “Chẳng lẽ không phải à? Nữ thần của tôi ngủ thiếp đi rồi mà chúng ta vẫn ở bên trong tiếp tục xử lí hồ sơ sao? Cô ấy quá mệt cần phải nghỉ ngơi”
Vương An nhìn bàn trà trước mặt, lẳng lặng nói: “Vậy chúng ta ngồi ở đây làm việc sao?”
“Anh có ý kiến à?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nhíu mày hỏi.
Vương An: “Không có, điều này rất ổn”
Nói xong, Vương An lại nghĩ đến điều gì nên cởi áo khoác của mình choàng lên người Lãnh Nguyệt Nguyệt.
Một căn phòng lớn như vậy nhưng rất yên tính, Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An nghiêm túc xử lí tài liệu, thi thoảng ngoại trừ có tiếng lật giấy ra thì gần như không có tạp âm nào khác.
Cho đến khi có người gõ cửa, Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An hơi bất ngờ rồi ngẩng đầu nhìn nhau một chút.
Khoảng chừng ba giây, hai người cùng đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, hai người liền trông thấy một người đàn ông với gương mặt đẹp trai, vóc dáng cao ráo, thần thái đỉnh đạc đứng trước mặt.
Cả hai người vô cùng kinh ngạc, rồi nhận ra ngay nhân vật làm mưa làm gió ở phía trước là ai.
Người cầm quyền tập đoàn nhà họ Dạ, Dạ Âu Thần.
Vương An theo bản năng hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Vừa hỏi xong thì đầu đã bị Lãnh Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh cốc một cái, sau đó cô nàng kéo anh ta ra phía sau, bản thân cười híp mắt lùi qua một bên hỏi: “Cậu Thần đến tìm cô Minh Thư đúng không?”
Dạ Âu Thần nhìn hai người đứng trước mặt mình, anh gật đầu một cái.
“Tôi gọi điện cô ấy nhưng không bắt máy”
Sau đó anh có gọi đến biệt thự Hải Giang thì được biết cô đang ở công ty, cho nên Dạ Âu Thần đành tự mình đến đón người.
“A, cái này…
Cô Minh Thư không phải cố tình không nhận điện thoại của anh đâu, do công việc nhiều nên cô ấy chỉnh chế độ im lặng thôi.”
Công việc nhiều lắm sao?
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày.
/1898
|