Chương 1179:
Tiêu Túc chợt nghĩ đến điều gì đó, liền nói: “Cậu Hàn thật sự rất giỏi giả vờ, nhưng mà, cũng bởi vì mọi thứ quá hoàn mỹ, cho nên lại khiến tôi không khỏi nghi ngờ cậu.”
“Vậy thì sao?”
Hàn Thanh sau khi nói xong câu này, ánh mắt văn dừng dựng rồi tiếp tục nói: “Cho dù tôi có cảm xúc đối với cô ấy hay không thì đây cũng là chuyện của riêng cá nhân tôi, có liên quan gì tới trợ lí Tiêu đây sao?”
Tiêu Túc bị câu nói này làm cho bật cười, nhưng lại không thể không thừa nhận là anh ta nói cũng không sai, anh quả thật là đã lo chuyện bao đồng rồi.
“Đúng là tôi vốn dĩ không có tư cách gì để hỏi cậu câu này, nhưng tôi cũng không mong là cô ấy sẽ phải chịu tổn thương.”
Mắt của Hàn Thanh dừng lại trên khuôn mặt của Tiêu Túc, ảnh mắt sắc bén đến mức gần như có thể nhìn thấu đối phương: “Trợ lý Tiêu hỏi tôi câu này, chẳng qua chỉ là để tìm cớ bao biện cho bản thân mình. Nhưng mà, cậu đã quên rồi, cậu muốn làm cái gì căn bản cũng không cần phải có sự cho phép của tôi.”
Nói xong, Hàn Thanh liền không dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiêu Túc nữa mà hưởng mắt nhìn về xa xăm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Có điều nếu như cậu đã hỏi, vậy thì tôi cũng sẽ trả lời rõ ràng, tôi và cô ấy không thể được “
Tiêu Túc: “Tại sao chứ?”
Hàn Thanh nhếch miệng cười, nói: “Cậu tại sao lại thích cô ấy?”
Tiêu Túc: ““
“Có rất nhiều chuyện, không cần phải có lý do, cũng không cần có nguyên nhân.”
Thật là hiếm thấy, Tiêu Túc quay đầu lại khi nghe thấy nhiều lời như vậy được nói ra từ miệng của Hàn Thanh, vốn dĩ vừa rồi còn tưởng rằng Hàn Thanh đang tức giận, ai biết anh ta quay đầu đi liền nói với mình nhiều như vậy chứ.
Giám đốc của khách sạn Đại Đường nhìn thấy Hàn Thanh ở ngoài cổng liền vội vàng chạy ra nghênh đón.
“Cậu Hàn, ai da, cậu cuối cùng cũng đến rồi, sau khi tôi nhận được tin cậu đến liền tức tốc ra đây đợi cậu luôn.”
Giám đốc của khách sạn Đại Đường không phải là người Việt Nam, nhưng mà thời gian sống ở đây cũng tương đối lâu, mặc dù ông ấy nói tiếng Trung vẫn còn đội chỗ khó hiểu, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp cho lắm.
Hàn Thanh gật đầu tỏ ý chào ông ta, sau đó quay lại chào Tiêu Túc, nói: “Tôi đi đây, thất lễ rồi.”
Tiêu Túc không có lý do gì để cản anh lại, chỉ có thể giương mắt nhìn giám đốc của khách sạn ra đón tiếp Hàn Thanh đi vào và thay cậu ta xách vali vào trong. Sau đó, Tiêu Túc liền đứng lặng trong gió lạnh một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi. Bởi vì Uất Trì Thần trả lời báo họ về nước, hơn nữa còn đem sợi dây chuyển vô cùng quý giá tăng cho Hàn Minh Thư. Vì vậy Hàn Minh Thư cũng đang bắt đầu chuẩn bị các thủ tục đề về nước.
Cô không nghĩ là Hàn Thanh sẽ gấp như vậy, hơn nữa ở bên này cũng cần phải thu xếp tốt một vài chuyện, vì vậy sau khi cô thương lượng với Dạ Âu Thần xong liền quyết định sẽ đặt vé máy bay vào năm ngày sau.
Đợi đến khi về nước chắc có lẽ vẫn còn kịp đón Tết Nguyên Tiêu.
Đối với chiếc vòng cổ mà Uất Trì Thần tặng cho cô, Hàn Mộc Từ cảm thấy quá quý giá nên còn định đem trả lại, nhưng mà Dạ Âu Thần lại nói: “Ông ngoại đã tặng cho em rồi thì em cứ giữ lấy đi.”
Hàn Minh Thư cắn môi, nói: “Như này có vẻ không được hay lắm, món đồ này thật sự rất đắt giá, và lại hôm bữa em đã nghe mọi người nói là về việc điều tra nguồn gốc của sợi dây chuyền này rồi.”
Trái tim của vũ trụ.
Cô ban đầu vốn không hề biết, nhưng mà hôm qua sau khi nghe Hàn Thanh và Da Âu Thần nói thì cô cũng đã biết tường tận. Điều này chứng tỏ giá trị của sợi dây chuyển này không hề tấm thường chút nào, sau khi về nước cô đã tìm cơ hội điều tra thử một chút, mới phát hiện ra rằng Trái tim của vũ trụ trước đây là một viên kim cương nguyên khối, năm đó đã được một doanh nhân giàu có bỏ ra một số tiền cực kỳ lớn mua về từ buổi đấu giá, sau đó tìm người chế tạo thành sợi dây chuyền Trái tim của vũ trụ như bây giờ để tặng cho người vợ của mình.
Giai đoạn lúc bấy giờ, ngoài giới kinh doanh ra thì còn có rất nhiều người khác đều bàn tán sôi nổi xoay quanh câu chuyện này.
Sau đó, người chủ sở hữu Trái tim của vũ qua đời, sợi dây chuyền kim cương này cũng vì thế mà không còn thấy xuất hiện trên đời nữa, lâu dần liền trở thành câu chuyện ít được công chúng nhắc tới.
Sau này, mọi người đều từ từ bắt đầu quên mất sự hiện diện của nó. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc giá trị của sợi dây chuyển đã bị mai một theo thời gian.
Sau khi Hàn Minh Thư tìm hiểu xong, cô liền cảm thấy mặc dù lúc đó viên kim cương ấy được mua bởi một khoản tiền tương đối lớn, thế nhưng sau khi nó được chế tác thành công và trở thành món quà tặng cho người vợ thì món đó ấy mới thật sự trở thành bầu vật vô giá.
Đó thật sự là báu vật quý giá, hiếm có khó tìm nhất trên thế gian này.
“Hôm bữa em chắc cũng có nghe dì nhỏ nói rồi, sợi dây chuyển này vốn dĩ là của mẹ anh, nếu như mẹ anh đã không còn trên đời này nữa thì sợi dây chuyền này nên được trao lại cho em.”
/1898
|