Chương 1162:
“Chú Vu, tôi biết ông nghĩ cho ông ấy, nhưng tôi cũng là con người có máu có thịt, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng vậy được. Được rồi, tôi đi trước đây.”
Nói xong Tổng An cầm túi xách đi thẳng ra ngoài, bước đi phía gọi là rất phóng khoáng.
Sau khi bà ấy rời đi, Vu Ba bất đắc đi đứng tại chỗ mà thở dài, sau đó đi lên trước.
“Cậu chủ Dạ, mọi người có muốn ở lại qua đêm không?”
“Không đầu.”
Da Âu Thần thờ ơ mà lắc đầu: “Bây giờ chúng tôi đi về.”
Nói xong anh ôm thắt lưng của Hàn Minh Thư: “Chúng ta đi đón Đậu Nành, sau đó về nhà”
Đâu Nhỏ?
Vụ Ba sửng sốt một lát, sau đó nói: “Đúng rồi, cậu chủ nhỏ bảo tôi chuyển lời lại cho mọi người, đêm nay câu ấy sẽ ở lại với ông cố, ngày mai sẽ quay về.”
Hàn Minh Thư chớp chớp mát, cậu nhóc này có và thích ở đây ghế, gần đây vẫn luôn ở đây, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Uất Trì Thần, chắc là đối xử với Đầu Nhờ đặc biệt tốt, cho nên cậu nhóc mới vui lòng ở lại dây.
Cô cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu.
Sau đó lúc mọi người cùng nhau rời đi, Đậu Nành ghé ra khỏi bệ cửa sổ tầng ba, nhón chân nhìn thấy mấy chiếc xe của cha mẹ mình đã rời đi rồi, nhìn sang bên Uất Trì Thần đang nhịn không được mà thở dài một hoi.
“Này nhóc, đến bên cạnh người ông cố ngoại nào.”
Nghe thấy giọng nói của Uất Trì Thần, Đậu Nành liền nhanh chóng xoay người đến bên cạnh ông cụ.
“Ông cố ngoại.”
“Nhóc này, có phải là rất muốn về nhưng lại vì ông cổ ngoại mà phải ở lại đây không hả?”
Ánh mắt Đậu Nành chờ đợi nhìn theo chiếc xe đã biến mất rồi, cậu bé bày ra vẻ mặt ngây thơ và tôi “Ông cổ ngoại nói gì vậy? Đậu Nành là tự mình muốn ở lại mà, ông cổ ngoại đối tốt với Đậu Nành như vậy mà mami nói là ông có ngoại rất cô đơn, cho nên Đậu Nhà muốn ở lại chơi với ông có ngoại thôi “
Nghe đến đây, vành mắt Uất Trì Thần có chút ẩm uot.
“Cháu có mẹ, nhưng mà ông cố ngoại không muốn bắt ép cháu. Vì vậy, nếu như cháu muốn về hoặc là không muốn ở với ông có ngoại nữa, thì ông cố ngoại cũng không bắt ép cháu đâu.”
Đây là đứa chất của mình, chứ không phải con rối của ông cụ. Trước đây ông cụ muốn nắm được Dạ Âu Thần, cảm thấy bản thân có thể thay anh chọn lựa tốt hơn. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy một đứa bé nhỏ như Đậu Nành muốn chăm sóc mình, lại phải do mẹ của cậu bé khuyên nhủ nhiều như vậy, đột nhiên ông cụ liển ý thức được một điều.
Tình yêu chính là hiến dâng mà không vụ lợi, không phải là chiếm giữ mà khống chế. Trước đây ông cụ kiểm soát Tổng An, cũng đến từ tình thương của cha. Ông cụ đã mất đi người vợ, con gái không có ai dạy dỗ, vì vậy người làm cha như ông cảm thấy bàn thân phải dành những thứ tốt nhất cho nó, bây giờ nó không thích, sẽ chống đối là vì nó không cảm nhận được sự khổ tâm chăm sóc của người làm cha này.
Nhưng lại không cảm nhận đến những mong muốn chân thật của con gái mình. Tốt nhất thì thế nào có chứ Đối với một người mà nói, chỉ có thứ mình luôn khát khao trong lòng thì đó mới là thứ tốt nhất.
Giống như một người đi bộ trong sa mạc, anh có cho cậu ta vàng bạc, cho cậu ta châu báu của cải, cầu là có cần không?
Không, cậu ta chỉ cần nguồn nước.
Mà Uất Trì Thần căn bản không biết được con gái mình mong muốn cái gì, lại đưa những thứ mà mình nghĩ là tốt áp đặt lên người nó, sau này mới hoàn toàn trái ngược, hai người con gái đều rời ông mà đi, Sau nhiều năm như vậy, cũng không muốn quay trở về.
Bây giờ nhìn thấy Đậu Nành, Uất Trì Thần thực sự đã ân hận lúc đầu đã làm sai.
“Ông cổ ngoại làm gì bắt ép Đậu Nành đâu, Đậu – Nhỏ là sẵn lòng ở lại với ông cố ngoại mà.”
Nói dối.
Đứa nhóc này thực sự là một người rất thông mình.
“Đồ ngốc này, cháu tưởng ông có ngoại không nhìn ra hay sao? Trên đời này có đứa trẻ con nào muốn tích khỏi cha mẹ mình đầu chứ Huống hồ, Đậu Nành là do một minh mẹ nó nuôi lớn, đương nhiên không thể rời xa có được: “Như thế này đi, đến lúc đó cháu cứ theo bọn họ về nước, một mình ông có ngoại ở lại đây là được rồi.”
/1898
|