Chương 1160:
Sau khi Đậu Nành bị đưa đi, Hàn Minh Thư mạng theo Dạ Âu Thần đi đến, sau đó gọi hai người một tiếng, Hai người cũng gật đầu, nhưng vào lúc này Tổng An đột nhiên nhìn thấy Hàn Minh Thư đang ôm một chiếc hộp trong tay, hơn nữa nhìn chiếc hộp vô cùng tinh xảo, trước khi đi vào trong phòng đọc sách không hề thấy Hàn Minh Thư cầm chiếc hộp này.
Chẳng lẽ là …
“Minh Thư, cháu đang ôm cái gì vậy?”
Tống An nhận không được mà lên tiếng hỏi một câu.
Nghe lời này, Hàn Mộc Từ cúi đầu nhìn chiếc hộp mình đang ôm trong lòng một cái: “Lúc nãy ở trong phòng đọc sách ông ngoại đã đưa cho cháu, nói là quả gặp mặt.”
“Quả gặp mặt?”
Tổng An có chút kinh ngạc mà nhíu mày, khẽ cười: “Tặng cái gì làm quà gặp mặt vậy?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Cháu cũng không biết được, cháu còn chưa mở ra nhìn.”
“Vậy giờ cháu mờ ra xem đi, đi thấy chiếc hộp này được thiết kế rất tinh xảo, nói không chứng là đó gì tốt day!” Tổng An trêu ghẹo nói, Hàn Thanh và Dạ Mạc Thầm nghe vậy, ánh mắt cũng nhìn lên trên chiếc hộp Nói thật thì cũng có chút tò mò.
Thái độ của Uất Trì Thần đối với Hàn Minh Thư vẫn luôn rõ như ban ngày, vì vậy mọi người đều rất tò mò, không biết lần này Uất Trì Thần sẽ tặng quà gặp mặt gi cho cô dây?
Vốn dĩ Hàn Minh Thư định về nhà mới mở ra xem, nhưng mà nghe thấy lời đề nghị của Tổng An, nếu như không mở ra thì có vẻ cũng không tốt lắm, vì vậy cô khẽ gật đầu, sau đó mở chiếc hộp ra trước mắt ba người.
Chiếc hộp được thiết kế rất tinh xảo, không thể trực tiếp mở ra, phải mở một cái cơ quan nhỏ, sau đó mới có thể mở nắp ra. Hàn Mộc Từ là nhà thiết kế mặc dù cô thiết kế quần áo, nhưng về phương diện thiết kế thì cô có thiên phủ rất cao, vì vậy cho dù là ban đầu có chút mơ hồ, nhưng cuối cùng sau khi nghiên cứu một chút, cô liền nhẹ nhàng mà mở được chiếc hộp ra Sau khi mở ra, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt chói lóa lên. Sau đó liền nhìn thấy một sợi dây chuyến đính một viên kim cương màu xanh đang nằm im lìm ở trong hộp.
Nhìn thấy sợi dây chuyền này, trừ Hàn Minh Thư ra thì sắc mặt những người khác đều thay đổi.
Nhất là Tống An, sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, trong nháy mắt vẻ mặt của bà ấy trở nên kinh ngạc, đôi mắt mở tròn ngạc nhiên mà nhìn về phía ông cu.
Viên kim cương màu xanh ở dưới sự soi sáng của ảnh đèn màu xanh nhạt, tựa như ảo mộng, giống như biển khơi rộng lớn, hay giống như là những vì sao ngoài vũ trụ, đẹp đến nỗi làm cho người khác chồi mắt.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt Hàn Minh Thư có chút thay đồi, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên.
Cho dù là trước đây cô chưa từng thấy chiếc dây chuyển này, nhưng nghiên cứu một chút cũng phát hiện ra sự độc đáo của sợi dây chuyền này là nằm ở viên kim cương kia. Hơn nữa viên kim cương lớn như vậy, giá trị…
chắc chắn sẽ lớn hơn so với cô suy nghĩ rất nhiều.
Chuyện chuyện này.
Bất chợt trong lúc đó Hàn Minh Thư cảm thấy chiếc hộp đang cảm trên tay trở nên nặng đến mắc mà cô suýt nữa không thể bưng được.
“Trái tim của vũ trụ”
Hàn Thanh vẫn luôn yên lặng đột nhiên nói ra năm chu.
Hàn Minh Thư ngắng đầu nhìn sang phía anh ấy, lúc này Dạ Âu Thần cũng gật đầu: “Không sai chính là trái tim của vũ trụ.”
Trái tim của vũ trụ?
Lại có cái tên hoành tráng như thế sao?
Nhưng mà Hàn Minh Thư vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, một sợ dây chuyền đẹp như vậy, tại sao lại mang tên như thế?
Hay còn có ý nghĩa gì đặc biệt hả?
Tống An nhìn thấy sợ dây chuyền này, đôi mắt tự nhiên rưng rưng, cảm xúc có chút kích động.
“Xem ra, dì Tổng rất quen thuộc với chiếc vòng này.”
Hàn Thanh liếc nhìn bà ấy một cái, đưa trọng tâm câu chuyện hướng sang Tổng An, mục đích là muốn bà ấy đưa ra một lười giải thích, Lúc ánh mắt mọi người dồn vào người Tổng An, bà ấy mới hồi phục lại tinh thần, thu lại những giọt nước mắt đang rưng rưng nơi khóe mắt, sau khẽ cười nói: “Không sai, dì rất quen thuộc với sợi dây chuyển này, rất quen thuộc Bà ấy suy nghĩ một lát, đại khái là đang suy nghĩ phải nói như thế nào mới được. Một hồi lâu sau, bà ấy mới nói: “Trước khi mẹ dì qua đời, dây chuyển kim cương này là thuộc sở hữu của mẹ dì. Đó là món quà mà ông cụ đã tặng cho bà ấy, là thứ mà bà ấy yêu thích cả một đời. Nhưng mà…
lúc bà ấy mắc bệnh, bà ấy đã đưa sợi dây chuyền này đưa cho chị dì, nói là không hy vọng bệnh tật của mình lây sang một sợi dây chuyền kim cương đẹp để như vậy.”
/1898
|