Thẩm Cửu rũ mắt, không quan tâm biểu cảm của Dạ Âu Thần thế nào, cô chỉ biết rằng, cô đã nghe được ý trách móc trong lời nói của anh.
Có lẽ anh đang trách cô.
Dù gì thì ai mà hy vọng trợ lý của mình lại đánh lộn với nhân viên, náo loạn nhà ăn đến nỗi gà bay chó sủa.
Bên tai nghe được tiếng xe lăn di chuyển, trước mắt Thẩm Cửu xuất hiện một đôi chân thon dài, sau đó, khi cô chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị siết chặt và cô được người ta ôm vào lòng.
Thẩm Cửu không khỏi trừng to mắt.
Dạ Âu Thần vậy mà lại di chuyển xe lăn đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
Cửu bị giữ lấy, Dạ Âu Thần ép cô ngước đầu, đối diện với đôi mắt hờ hững của anh.
“Biết tôi giận chuyện gì không?”
Hơi thở nam tính lạnh lùng trên người anh quấn lấy cô, Thẩm Cửu cảm thấy chính mình không thể động não, bèn lắc đầu.
“Tôi đã biết rõ đầu đuôi sự việc.”
“Cái gì? Anh đều biết cả? Vậy anh còn…” Hỏi tôi…
“Có điều tôi muốn nghe thử xem từ miệng cô nói ra sẽ là phiên bản thế nào, haiz, không ngờ vậy mà cô còn nói giảm nói tránh với tôi? Cô cảm thấy chính mình còn chưa chịu đủ ấm ức sao? Đau thì không biết hét lên hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay Dạ Âu Thần búng mạnh lên đầu cô.
Thẩm Cửu đau đến hét lên, giơ tay che trán mình lại.
“Xem ra vẫn còn biết đau.” Giọng điệu Dạ Âu Thần lạnh lùng, anh cười nhạt một tiếng.
Thẩm Cửu che trán: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Lần sau không được ẩu đả với người khác.” Dạ Âu Thần nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Gương mặt trắng ngần bị hằn lên mấy vết, Dạ Âu Thần nhìn chỗ thương tích này, tựa như đang cào xé tim anh.
“Ừm.” Cô không muốn ẩu đả với người khác, chỉ là lúc đó cô thực sự không kiềm chế được.
Đọc full tại
Dạ Âu Thần khẽ cau mày: “Dì nhỏ, lần này là chuyện ngoài ý muốn.”
Vì anh hoàn toàn không ngờ đến Thẩm Cửu vậy mà lại ấu đả với phụ nữ khác trong công ty.
Dạ Âu Thần trước giờ chưa từng ngờ tới một màn này.
“Ngoài ý muốn làm sao? Cháu không ngăn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lẽ nào không phải lỗi của cháu sao?” Tống Thiến cau mày nói.
Dạ Âu Thần: ”…Là lỗi của cháu.”
Tống Thiến lúc này mới hài lòng gật đầu: “Sau này chịu khó thay đổi là
được, dì còn có việc, hôm nay dì về trước nhé.”
Đợi Tống Thiến đi khỏi, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần với ánh mắt phức tạp. “Anh không nói với dì nhỏ rằng, đứa
bé là…”
Có lẽ anh đang trách cô.
Dù gì thì ai mà hy vọng trợ lý của mình lại đánh lộn với nhân viên, náo loạn nhà ăn đến nỗi gà bay chó sủa.
Bên tai nghe được tiếng xe lăn di chuyển, trước mắt Thẩm Cửu xuất hiện một đôi chân thon dài, sau đó, khi cô chưa kịp phản ứng lại, eo đã bị siết chặt và cô được người ta ôm vào lòng.
Thẩm Cửu không khỏi trừng to mắt.
Dạ Âu Thần vậy mà lại di chuyển xe lăn đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng.
Cửu bị giữ lấy, Dạ Âu Thần ép cô ngước đầu, đối diện với đôi mắt hờ hững của anh.
“Biết tôi giận chuyện gì không?”
Hơi thở nam tính lạnh lùng trên người anh quấn lấy cô, Thẩm Cửu cảm thấy chính mình không thể động não, bèn lắc đầu.
“Tôi đã biết rõ đầu đuôi sự việc.”
“Cái gì? Anh đều biết cả? Vậy anh còn…” Hỏi tôi…
“Có điều tôi muốn nghe thử xem từ miệng cô nói ra sẽ là phiên bản thế nào, haiz, không ngờ vậy mà cô còn nói giảm nói tránh với tôi? Cô cảm thấy chính mình còn chưa chịu đủ ấm ức sao? Đau thì không biết hét lên hả?”
Vừa dứt lời, ngón tay Dạ Âu Thần búng mạnh lên đầu cô.
Thẩm Cửu đau đến hét lên, giơ tay che trán mình lại.
“Xem ra vẫn còn biết đau.” Giọng điệu Dạ Âu Thần lạnh lùng, anh cười nhạt một tiếng.
Thẩm Cửu che trán: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
“Lần sau không được ẩu đả với người khác.” Dạ Âu Thần nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Gương mặt trắng ngần bị hằn lên mấy vết, Dạ Âu Thần nhìn chỗ thương tích này, tựa như đang cào xé tim anh.
“Ừm.” Cô không muốn ẩu đả với người khác, chỉ là lúc đó cô thực sự không kiềm chế được.
Đọc full tại
Dạ Âu Thần khẽ cau mày: “Dì nhỏ, lần này là chuyện ngoài ý muốn.”
Vì anh hoàn toàn không ngờ đến Thẩm Cửu vậy mà lại ấu đả với phụ nữ khác trong công ty.
Dạ Âu Thần trước giờ chưa từng ngờ tới một màn này.
“Ngoài ý muốn làm sao? Cháu không ngăn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lẽ nào không phải lỗi của cháu sao?” Tống Thiến cau mày nói.
Dạ Âu Thần: ”…Là lỗi của cháu.”
Tống Thiến lúc này mới hài lòng gật đầu: “Sau này chịu khó thay đổi là
được, dì còn có việc, hôm nay dì về trước nhé.”
Đợi Tống Thiến đi khỏi, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần với ánh mắt phức tạp. “Anh không nói với dì nhỏ rằng, đứa
bé là…”
/1898
|