“Thằng nhóc thối! Cháu vô duyên vô cớ đánh người ta bị thương như vậy, lại không một lời giải thích, cháu là muốn phá hủy nhà họ Dạ sao!?”
Dạ Y Viễn ở bên cạnh khuyên nhủ ông cụ Dạ đang nổi giận: “Ông nội, Âu Thần làm việc đều có lý do riêng của mình. Trước kia chưa từng thấy cậu ấy trừng trị người này, có lẽ lần này Lục Chiêu thật sự giẫm trúng đuôi của Âu Thần. Âu Thần, ít nhất cậu cũng nên nói tình huống cho người nhà biết, rốt cuộc Lục Chiêu đắc tội gì với cậu?”
“Hừ, dựa vào mấy người thì có tư cách gì biết chuyện của tôi?” Thái độ của Dạ Âu Thần vô cùng kiêu căng, không đặt ông cụ Dạ và Dạ Y Viễn vào mắt, nhưng Thẩm Cửu đứng bên cạnh
lại biết, anh là không muốn kéo cô xuống nước.
Lần trước cô đứng ra nói chuyện bị anh ngăn cản, lúc đó Thẩm Cửu đã biết, Dạ Âu Thần không muốn liên lụy đến cô.
Nhưng mà… không có lý do gì để anh ngăn cản những chuyện này cho cô?
Cô hẳn nên đứng ra, cô không cần lần nào Dạ Âu Thần cũng đỡ đạn thay mình.
Nghĩ đến đây, trước khi ông cụ Dạ nổi giận lần nữa, Thẩm Cửu đứng ra.
“Bởi vì liên quan đến cháu.” Thẩm Cửu đứng ra, mặc dù cơ thể nhỏ gầy nhưng cô lại chắn trước người Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sững lại, lông mày nhíu chặt.
“Từ khi nào đến lượt cô nói chuyện rồi hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu tái
nhợt, anh lại muốn lấy chuyện cô là người ngoài đến chèn ép cô sao? Nhưng lần này Thẩm Cửu lại không muốn để anh gánh thay mình nữa, thế là cô cướp lời: “Là bởi vì Lục Chiêu bắt cóc cháu!”
Đọc full tại nhé
Thẩm Cửu ngỡ ngàng nhìn anh.
“Mặc kệ là chuyện của Lục Chiêu lúc trước, hay là tôi tranh cãi với ông già, người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chỉ cần đứng sau lưng tôi là được rồi.”
Cái gì? Thẩm Cửu trừng to mắt.
Cho rằng mình nghe nhầm… cô giơ tay che miệng mình.
Anh nói, cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh?
Thật sự… sao?
“Vẻ mặt này của cô là thế nào?” Dạ Âu Thần bất mãn nhìn cô chằm chặp, đôi mắt nguy hiểm híp lại.
Thẩm Cửu máy móc nói: “Anh, anh
vừa mới nói… tôi là người phụ nữ của anh?”
Dạ Âu Thần không vui, bóp lấy cằm cô, hỏi lại cô: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, cô còn muốn phủ nhận? Hay là nói, cô còn muốn trở lại bên cạnh người chồng trước kia?”
Thẩm Cửu ngỡ ngàng: “Tôi…” “Không cho phép!”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nặng nề, trong bóng đêm tĩnh lặng tụ thành một màu, giọng nói lạnh lẽo mà cuốn hút êm tai: “Sau này không cho phép cô qua lại với người đàn ông khác, nghe thấy không?”
Thẩm Cửu ngây dại, bờ môi giật giật: “Bởi vì… chúng ta từng ngủ với nhau, vì vậy anh thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh sao?”
Dạ Y Viễn ở bên cạnh khuyên nhủ ông cụ Dạ đang nổi giận: “Ông nội, Âu Thần làm việc đều có lý do riêng của mình. Trước kia chưa từng thấy cậu ấy trừng trị người này, có lẽ lần này Lục Chiêu thật sự giẫm trúng đuôi của Âu Thần. Âu Thần, ít nhất cậu cũng nên nói tình huống cho người nhà biết, rốt cuộc Lục Chiêu đắc tội gì với cậu?”
“Hừ, dựa vào mấy người thì có tư cách gì biết chuyện của tôi?” Thái độ của Dạ Âu Thần vô cùng kiêu căng, không đặt ông cụ Dạ và Dạ Y Viễn vào mắt, nhưng Thẩm Cửu đứng bên cạnh
lại biết, anh là không muốn kéo cô xuống nước.
Lần trước cô đứng ra nói chuyện bị anh ngăn cản, lúc đó Thẩm Cửu đã biết, Dạ Âu Thần không muốn liên lụy đến cô.
Nhưng mà… không có lý do gì để anh ngăn cản những chuyện này cho cô?
Cô hẳn nên đứng ra, cô không cần lần nào Dạ Âu Thần cũng đỡ đạn thay mình.
Nghĩ đến đây, trước khi ông cụ Dạ nổi giận lần nữa, Thẩm Cửu đứng ra.
“Bởi vì liên quan đến cháu.” Thẩm Cửu đứng ra, mặc dù cơ thể nhỏ gầy nhưng cô lại chắn trước người Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sững lại, lông mày nhíu chặt.
“Từ khi nào đến lượt cô nói chuyện rồi hả?”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu tái
nhợt, anh lại muốn lấy chuyện cô là người ngoài đến chèn ép cô sao? Nhưng lần này Thẩm Cửu lại không muốn để anh gánh thay mình nữa, thế là cô cướp lời: “Là bởi vì Lục Chiêu bắt cóc cháu!”
Đọc full tại nhé
Thẩm Cửu ngỡ ngàng nhìn anh.
“Mặc kệ là chuyện của Lục Chiêu lúc trước, hay là tôi tranh cãi với ông già, người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, chỉ cần đứng sau lưng tôi là được rồi.”
Cái gì? Thẩm Cửu trừng to mắt.
Cho rằng mình nghe nhầm… cô giơ tay che miệng mình.
Anh nói, cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh?
Thật sự… sao?
“Vẻ mặt này của cô là thế nào?” Dạ Âu Thần bất mãn nhìn cô chằm chặp, đôi mắt nguy hiểm híp lại.
Thẩm Cửu máy móc nói: “Anh, anh
vừa mới nói… tôi là người phụ nữ của anh?”
Dạ Âu Thần không vui, bóp lấy cằm cô, hỏi lại cô: “Ngủ cũng đã ngủ rồi, cô còn muốn phủ nhận? Hay là nói, cô còn muốn trở lại bên cạnh người chồng trước kia?”
Thẩm Cửu ngỡ ngàng: “Tôi…” “Không cho phép!”
Ánh mắt Dạ Âu Thần nặng nề, trong bóng đêm tĩnh lặng tụ thành một màu, giọng nói lạnh lẽo mà cuốn hút êm tai: “Sau này không cho phép cô qua lại với người đàn ông khác, nghe thấy không?”
Thẩm Cửu ngây dại, bờ môi giật giật: “Bởi vì… chúng ta từng ngủ với nhau, vì vậy anh thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh sao?”
/1898
|