Chương 1087:
Nghĩ đến đây, Tiêu Túc ngước mắt, ánh mắt rơi lên người Tiểu Nhan một lần nữa.
Nếu như ở thời điểm này nói thích cô ấy, cô ấy sẽ tiếp nhận mình sao?
Nhưng nếu như thật sự là như vậy, chẳng phải là cậu ta đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?
Bàn tay đặt trên đùi càng thu càng chặt, cuối cùng vẫn buông ra.
Cũng đúng, ở thời điểm này mà nói thích, chẳng phải là đối hai người đều không công bằng ư.
Đã bị cô ấy cự tuyệt, còn phải đợi nàng đợi cô ấy ổn định tâm trạng rồi nói, đợi cô ấy đối với người mình thích hết hi vọng, lúc đó, cậu ta sẽ nghĩ biện pháp để cho đi vào trái tim của cô ấy.
Đáng tiếc, bộ dáng của cậu ta bây giờ…
Cũng không biết rốt cuộc có thể giành được tình cảm của Tiểu Nhan hay không, nhưng nếu không thử một lần, ai cũng không biết hậu quả.
Sau khi phục vụ mang thức ăn lên, đột nhiên Tiểu Nhan mở miệng nói muốn rượu.
Phục vụ sửng sốt một chút nhìn về phía Tiểu Túc.
Tiêu Túc tức khắc ngăn cản cô ấy.
“Cô đứng lâu trong gió rét như vậy, uống rượu không tốt cho dạ dày đâu, trước tiên phải uống canh nóng ủ ấm dạ dày rồi ăn cái gì đó.”
“Không.”
Bạn bè.
Trong lòng Tiêu Túc bất đắc dĩ cười khổ, đây coi như là chính bản thân cậu ta tự đào hố sai? Sớm biết vậy đã không nói bạn bè, bằng không bây giờ cô ấy mở miệng ngậm miệng đều là hai chữ bạn bè để dọa mình.
Ngay tại thời điểm Tiêu Túc định trả lời, Tiểu Nhan làm ra động tác cầu xin: “Xin anh đấy, tôi chỉ uống lần này thôi!
Chỉ uống lần này thôi?
Một lần còn chưa đủ?
“Còn nữa, tôi đang lạnh như vậy, anh không biết uống rượu cũng có thể làm ấm người sao?”
Ngược lại câu nói khiến Tiêu Túc không phản bác được, cậu ta chỉ có thể gật đầu: “Kia…
Chỉ có thể uống lần này thôi đấy, nhưng trước tiên cần phải ăn gì đó vào bụng mới có thể uống.”
Tiểu Nhan đồng ý một tiếng.
Rất nhanh, rượu đã lên, kết quả là Tiêu Túc lại không ngăn được cô ấy.
Cô ấy nghe lời ăn một chút đồ ăn, nhưng rượu cũng uống không ít, uống đến khuôn mặt đỏ rần, say như chết bắt đầu ăn nói khùng điên! Tiêu Túc bắt đầu hối hận vì đã đồng ý để cô ấy uống rượu.
Sau khi Tiểu Nhan và Hàn Thanh rời đi, trong nhà chỉ còn lại Hàn Minh Thư một thân một mình.
Phòng khách đêm qua còn vô cùng náo nhiệt nay lập tức trở nên vắng vẻ, thoạt nhìn giống như không có sinh khí.
Hàn Minh Thư do dự một hồi, đi đến cửa sổ bên kia kéo màn cửa ra, để ánh nắng mùa đông che kín toàn bộ phòng khách.
Ánh sáng vừa chiếu, trong phòng nhìn liền ẩm áp lên không ít, Hàn Minh Thư cao hứng mấp máy môi, ăn cơm xong cô gọi điện thoại cho Đậu Nành, sau khi cúp điện thoại lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, muốn trở về phòng đi ngủ.
Thế nhưng hình như mùng một đầu năm ngủ cả ngày không tốt lắm?
Có điều ngẫm lại cũng không có gì, dù sao bây giờ ở nơi này cô cũng không người thân nào khác, coi như ăn Tết ở trong nước, nhà cô cũng giống như không có người thân dư thừa nào.
Thế là Hàn Minh Thư làm công tác tư tưởng một phen, sau đó an tâm về phòng ngủ.
/1898
|